
đường đi phức tạp như vậy!” Giọng nói êm ái, nghe rất
giống một nữ sinh nhỏ bé.
“Ừ. Đến nhiều rồi nên
nhớ.” Vẫn là tiếng nói nhàn nhạt như trước, trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng
lại có thêm một chút dịu dàng.
“Sư phụ, chúng ta đi mua
đồ ăn, mua thật nhiều rồi về nhà nấu được không? Em vẫn thích đồ ăn anh làm
hơn.” Cô gái hơi nũng nịu hỏi ý kiến chàng trai.
“Ừ. Nhưng mà, em phải
giúp anh.” Trong thanh âm của chàng trai cũng mang theo sự vui vẻ.
“… Sư phụ, em rất thích,
rất thích anh.” Tiếng cô gái, nhẹ nhàng. Dù cho anh nghèo khó hay giàu sang, dù
cho anh ốm yếu hay già nua, cả đời này, em đều thích anh, chỉ thích anh, hi
vọng có thể mãi mãi ở bên anh như thế này.
“… Ừ.” Giọng nói trầm
thấp của chàng trai cũng trở nên đặc biệt nhẹ. Dừng một chút mới tiếp tục nói:
“Anh biết.”
Anh cũng rất thích, rất
thích em. Cho nên, không nỡ để em phải chịu tủi thân.
Nhưng mà, những lời này
hình như hơi sến, anh không mở miệng được… Vẫn là thôi đi, tin rằng cô có thể
cảm nhận được. ^_^
Sau đó chàng trai giơ tay
vuốt vuốt tóc cô gái – hình như anh càng ngày càng thích động tác này.
Thời gian: buổi tối.
Địa điểm: trên chiếc
giường lớn KINGSIZE.
Nhân vật: Lâm mỹ nam, Chu
Thanh Thanh.
Sau một hồi vận động
không hề nhẹ nhàng, Chu Thanh Thanh mềm nhũn mỏi mệt nằm tựa trên vòm ngực khêu
gợi của Lâm Diễn, nghe nhịp tim anh đập mạnh mẽ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn và
hạnh phúc.
Ồ, có người nói “chuyện
đó” hòa hợp? Khụ khụ, đúng là có thật…
Trong bóng tối, đôi môi
Lâm Diễn ghé sát lại, cuốn lấy cánh môi hơi sưng đỏ của Chu Thanh Thanh, chậm
rãi mút vào, trao đổi nước bọt ngọt ngào trong miệng nhau.
Chỉ một lát sau, Chu
Thanh Thanh cảm giác nơi nào đó của Lâm mỹ nam đang nghỉ ngơi sau khi vừa mới
được thỏa mãn, hình như có dấu hiệu sống lại… hơi cọ vào nơi mẫn cảm của cô…
Trời đất, sao nhanh vậy!
Tinh lực của người đàn ông này có phải quá mức dồi dào không… Hu hu hu, không
công bằng, không công bằng, tại sao sau khi xong xuôi, anh thì tinh thần sảng
khoái, còn cô lại mệt mỏi muốn chết?
Chu Thanh Thanh cất giọng
yếu ớt đáng thương, cầu xin buông tha: “Sư phụ, em mệt lắm, chúng ta nên đi ngủ
đi, mai còn phải đi làm!”
Lâm mỹ nam không hề nhúc
nhích, làn môi ấm áp lướt qua vành tai cô, “Ngày mai anh phải đi công tác ở Mỹ,
đi khoảng một tuần… Cho nên, anh xin được ứng trước số lượng của một tuần tới.”
Nói xong, anh ngậm chặt
vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của cô, bàn tay to cũng bắt đầu vuốt ve.
“A!” Chu Thanh Thanh khẽ
kêu lên một tiếng, không biết là vì lời nói của Lâm Diễn, hay là vì cơ thể lại
phải chịu đựng một trận tập kích mới.
Hai người chỉ vừa mới xác
định quan hệ, là thời điểm dính nhau như keo, trong lòng Chu Thanh Thanh không
nỡ, nhưng vì muốn thể hiện mình là người thấu tình đạt lý, không phải trẻ con
thích bám lấy người yêu, cô thở hổn hển, “Vậy, chúc anh công tác thuận lợi, đi
vui vẻ!” >_<
Vừa dứt lời, Chu Thanh
Thanh đã muốn rút lại, cô đang nói gì vậy? Hiện tại bọn họ đang là người yêu,
hình như phải nói những lời ngọt ngào… Thế nhưng, thật sự không hiểu cô đang
nói cái gì?
Cũng may Lâm mỹ nam hình
như không để tâm, sự chú ý của anh dường như đang tập trung vào chuyện khác.
Anh chỉ thấp giọng: “… Ừm.”
Chu Thanh Thanh nghĩ, cái
miệng vụng về này đã không biết nói gì, vậy thì… dùng hành động để thể hiện
rằng cô không nỡ!
Vì thế, cô bắt đầu cố
gắng đáp lại nụ hôn của Lâm Diễn, bàn tay nhỏ bé mềm mại lặng lẽ vịn vào bờ
ngực anh… học cách mà anh làm đối với cô, vuốt ve, trêu chọc…
Yết hầu Lâm Diễn chuyển
động, không tự chủ được rên lên khe khẽ, anh cười nhẹ tán thưởng đồ đệ nhà
mình: “Ừ… Học cũng không tồi! Tiếp tục…”
Nhận được lời cổ vũ khích
lệ, bàn tay Chu Thanh Thanh càng mạnh dạn hơn. Dù sao cũng trong cảnh tối lửa
tắt đèn, không nhìn rõ, hơn nữa bản chất cô cũng chẳng phải em bé ngây thơ, đã
xem không ít sách Tiểu Hoàng các loại [1'> (tuy
nhân vật chính đều là nam nam… Khụ khụ), hiểu được rất nhiều lý
luận trên sách vở!
[1'> Tiểu Hoàng thư:
sách báo không trong sáng…
Vì vậy, hai thầy trò, một
người cần cù hướng dẫn từng bước, một người hiếu học bạo dạn thực hành, “quá
trình chế tạo người” – loại vận động có ý nghĩa sâu sa đối với toàn nhân loại,
đã được tiến hành nhiều lần, đi sâu nghiên cứu, trao đổi và thảo luận.
…
Cuối cùng Chu Thanh Thanh
thật sự mệt mỏi rã rời, đến lúc không chịu được thêm nữa đành phải cầu xin, Lâm
Diễn mới chịu buông tha cô.
Nhắm mắt lại rồi, Chu
Thanh Thanh cảm nhận thanh âm trầm thấp hơi khàn của Lâm Diễn vang lên bên tai:
“Anh không ở nhà, em nhớ phải ăn cơm đúng giờ, không được vì lười chỉ có một
mình mà không nấu cơm, chỉ ăn mì tôm cho xong chuyện…”
Chu Thanh Thanh mơ mơ
màng màng đáp: “Vâng.” Mệt quá, zZZZ…
“Còn nữa, hết giờ làm thì
gọi taxi về, tiền xe anh trả cho em, trên xe buýt nhiều kẻ háo sắc lắm.” Chúng
còn đặc biệt thích ra tay với những người nhỏ nhắn xinh xắn, giống LOLI như em.
“Vâng.”
“Cấp trên của em, Đường
gì gì đó, nhìn cũng không phải người tốt. Cho dù là người t