
không? Bánh ga-tô hạt dẻ này vừa ra lò, vẫn còn rất tươi mới!...”
“Chúng tôi không muốn mua
bánh, tôi muốn nhờ, ừm, thợ làm bánh ở đây dạy tôi làm bánh ngọt… Tôi có thể
trả tiền!”
“Rất xin lỗi tiên sinh,
thợ làm bánh của chúng tôi còn bận nhiều việc, không thể nào dạy ngài…”
“Bận? Bận đến mức kiếm
tiền cũng không có thời gian sao? Tôi sẵn sàng đền bù tổn thất cho các cô… Năm
trăm đủ không? Không thì một ngàn?... Hai ngàn!”
“Tiên sinh, nếu hai vị
không có ý định mua bánh ngọt, vậy xin mời ra ngoài, đừng làm ảnh hưởng tới
chúng tôi buôn bán.”
“Mẹ nó… @#¥%&*… Loại người gì thế này!”
Chu Thanh Thanh chỉ cảm
thấy… vô cùng mất mặt! = = Vội vàng kéo cái tên vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ
kia đi ra ngoài. “Chúng ta đi thôi! Sang hàng khác!”
Đường Thiếu Trác không
nghe, càng lớn tiếng la hét: “Đi? Tại sao phải đi? Bổn thiếu gia đã nhìn trúng
cửa hàng này… Lấy ảnh chụp quá trình học làm bánh của bổn thiếu gia treo lên
trước cửa, đúng là tấm biển sống tốt biết bao! Tôi còn không thu phí quảng cáo
với phí phát ngôn của bọn họ! Còn có thể mở một quầy chuyên dạy làm bánh ngọt
ngay tại chỗ cho những khách hàng có hứng thú, những điều này mới là mấu chốt
kinh doanh, các tiệm bánh ngọt khác không hề có… Các người có hiểu không? Tôi
thấy có vẻ các người không hiểu đâu, mau gọi giám đốc của các người tới đây,
tôi sẽ thảo luận với anh ta!”
Cô bán hàng âm thầm kêu
khổ trong lòng, anh đẹp trai này sao lại vô lý quá đáng như vậy? Thật khổ cho
cô bạn gái phải chịu đựng anh ta. Nụ cười trên mặt cô bán hàng cứng đờ đến mức
không thể nhịn được nữa: “Tiên sinh, xin ngài đừng như vậy… Chúng tôi ở đây là
tiệm bánh, chỉ bán bánh ngọt, không phải trường dạy nấu ăn…”
Chu Thanh Thanh âm thầm
than khóc trong lòng, cũng không thể nói Đường Thiếu Trác nói không đúng, lời
anh ta nói hoàn toàn hợp lý, nhưng, anh có biết thái độ của anh thế này sẽ
khiến người khác khó chịu không? Anh tưởng tiệm bánh này là của nhà anh mở
chắc? Sớm biết vậy đã không đi cùng anh ta để khỏi bị mất mặt! = =
Lúc này, một người đàn
ông trẻ tuổi lịch sự bước ra giữa đám người, giọng nói điềm đạm nhưng không mất
đi sức mạnh: “Đã xảy ra chuyện gì? Ai muốn tìm giám đốc? Là tôi đây.”
Đám nhân viên cửa hàng
đều lặng lẽ thở dài.
Đường Thiếu Trác: “Này
này, giám đốc tiên sinh, anh tới thật đúng lúc! Tôi có một số chuyện muốn nói
với anh…”
Chu Thanh Thanh xấu hổ,
tên này, rõ ràng chỉ là việc nhỏ riêng tư của cá nhân, anh ta lại làm như có vụ
việc gì nghiêm trọng lắm, lại còn cần phải thảo luận với người ta…
Người đàn ông theo tiếng
nói nhìn ra, “Ô… Em là, Thanh Thanh? Thanh Thanh tiểu sư muội, sao em lại ở
đây?!” Thanh âm của người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ… hoàn toàn không để
ý tới Đường Thiếu Trác ở bên cạnh.
“Hả…” Chu Thanh Thanh
kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía giám đốc cửa hàng trẻ tuổi lại anh tuấn nhã
nhặn, quan sát hồi lâu mới do dự hỏi: “Anh là… Trần sư huynh?”
Trần sư huynh là hội
trưởng hội Anime mà Chu Thanh Thanh tham gia lúc còn học đại học, hình như tên
là Trần Dật Văn. Năm đó Chu Thanh Thanh mới học năm nhất, anh ta đã là năm ba.
Trong ấn tượng, sư huynh nhã nhặn điềm đạm này rất quan tâm đến cô, hồi ấy còn
có người nói đùa rằng anh có ý với cô, cô chỉ coi là họ thích buôn chuyện, cô
không hề phát hiện ra điều gì bất thường, không lâu sau, chợt nghe được tin anh
và một chị cũng trong hội Anime đang ở bên nhau.
Trần Dật Văn mỉm cười nhẹ
nhàng: “Đúng vậy, là anh! Khéo quá… Thanh Thanh sư muội, đã lâu không gặp! Vị
này là, bạn trai em?” Nói đến đây, ánh mắt anh ta nhìn Đường Thiếu Trác lại
tăng thêm vài phần dò xét không có thiện cảm.
Chu Thanh Thanh đang định
giải thích rằng không phải, Đường Thiếu Trác lại tranh mở miệng trước: “Tôi là
cấp trên của Thanh Thanh kiêm…”
Chu Thanh Thanh véo Đường
Thiếu Trác một cái, trừng mắt, ý là: Anh dám nói lung tung tôi bóp chết anh!
Đường Thiếu Trác cường
điệu “ái” một tiếng, “Tiểu Thanh Thanh sao em lại véo anh…” Sau đó quay sang
Trần Dật Văn: “À, bạn bè! Ài ài ài, anh cũng biết đấy, cô ấy rất hay ngại… Hóa
ra giám đốc cửa hàng vừa khéo là sư huynh của Thanh Thanh nhà chúng tôi! Vậy
thì sẽ dễ thương lượng rồi!”
Chu Thanh Thanh mặt đầy
vạch đen, bây giờ cô mà giải thích bọn họ không phải bạn trai bạn gái, chắc sẽ
chẳng ai tin?
Vẻ mặt Trần Dật Văn ảm
đạm, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười hòa nhã: “Có chuyện gì chúng ta ngồi xuống
rồi nói!”
Đường Thiếu Trác và Chu
Thanh Thanh đều không có ý kiến, “Được.”
“Thanh Thanh muốn ăn bánh
ngọt, điểm tâm, hay là đồ uống gì, cứ gọi tùy ý! Sư huynh mời khách.”
Chu Thanh Thanh vui vẻ
nói: “Oa, thật không ạ? Tốt quá! Sư huynh, vậy em không khách khí!”
Trần Dật Văn cười cười:
“Hoan nghênh em ‘không khách khí’.”
“Được rồi được rồi, không
phải nói ngồi xuống bàn bạc sao…” Sư huynh sư muội, gọi thân mật quá nhỉ! Đường
Thiếu Trác nhìn qua ánh mắt người đàn ông kia là biết anh ta từng thích Chu
Thanh Thanh, không biết chừng bây giờ vẫn còn có cảm tình. Bỗng nhiên hơi hối
hận tại sao mình lại cứ phải nhất