
không vội, nếu không, chúng
ta tiếp tục thương lượng nha!” Đồng Ca đau khổ kêu rên, đáng tiếc Tôn
trưởng lão đã không thèm để ý đến nàng.
Đồng Ca thất bại ngã xuống giường, trời sinh nàng không phải là người đa sầu đa cảm, rất nhanh đã ngủ mất.
Đồng Ca vẫn như cũ đi sớm về trễ, một ngày, nàng ngủ đủ mới ra cửa, đụng phải Tôn trưởng lão đang luyện võ trước trại.
“Tôn trưởng lão, chào buổi sáng!”
“Đại vương, không còn sớm nữa! Mặt trời lên tận ngọn sào rồi!” Tôn trưởng lão phản bác.
Đồng Ca đảo mắt một vòng: “Mặt trời lên cao thật tốt! Cây cối mới quang
hợp được, có lợi cho vạn vật. Tôn trưởng lão, ngài phải phơi nắng thật
nhiều, như vậy thân thể sẽ khỏe mạnh hơn.”
“Ba hoa.”
“Tôn trưởng lão, ngài từ từ luyện, ta đi võ quán.” Đồng Ca phất tay một
cái, nhảy đi, được một đoạn, dừng lại, quay đầu nhìn nhìn Tôn trưởng lão một chút, thầm nghĩ: bên Tôn trưởng lão không có hành động gì đặc biệt, cũng không tìm mình gây phiền toái, chẳng lẽ bị chứng đãng trí của
người già?!
“Hắc hắc! Như vậy tốt quá, tốt nhất vĩnh viễn đừng nhớ ra.”
Đồng Ca vui vẻ ra mặt, lo lắng tích tụ trong lòng tan biến, chợt cảm
thấy cả người thoải mái, tìm chỗ giãn gân giãn cốt, luyện toàn bộ công
phu một lần xong mới đi võ quán.
Chương 5.2: Cướp
Vừa tới võ quán liền thấy một người đứng ngoài cửa ngó dáo dác.
Đồng Ca nổi lên ý đùa, lặng lẽ chạy đến sau lưng hắn, chợt vỗ vai hắn một cái, hét lớn: “Giang Tiểu Thủy.”
Nam tử kia nghe thấy âm thanh đinh tai nhức óc, sợ hết hồn, giật bắn cả
người, ngay sau đó nhảy lui về sau rút kiếm tự vệ, một loạt động tác
thực hiện chỉ trong mấy giây.
Nam tử kia khi thấy rõ người sau lưng là ai thì tức xanh mặt, cho kiếm
vào bao, tức giận: “Là ngươi ~, làm sao ngươi biết tên ta?”
Đồng Ca nhíu mày, đắc ý vuốt vuốt bộ râu cá trê: “Tên của ngươi chẳng
phải bí mật gì, sao mà ta không biết. Nhưng mà, tên của ngươi thật mắc
cười! Giang Tiểu Thủy, Giang Tiểu Thủy, nước trong sông (Giang) làm sao
mà nhỏ (Tiểu Thủy) được? Không thực tế! Nếu nước mà nhỏ, vậy sao còn gọi là Giang! Đó là Hà! Mà không, phải là suối (Khê) mới đúng. Bằng không,
ta giúp ngươi đổi tên nha, gọi Giang Tiểu Khê hén!”
Trên đầu Giang Tiểu Thủy bắt đầu bốc khói.
Đồng Ca còn cười ngặt nghẽo, cả gan bổ sung một câu: “Nếu không, đổi
thành Giang Đại Thủy, nghe cũng hay đó!” nàng hả hê vuốt bộ râu: “Hắc
hắc! Đại Thủy (lũ lụt) không tệ, trong sông có lũ lụt, rất hợp thực tế.”
Giang Tiểu Thủy giận sôi, hai tay nắm thành đấm, bộ dáng điên tiết: “Họ
Đồng, ngươi im miệng cho ta!” Hắn gào xong liền vung nắm đấm về phía
Đồng Ca, đến giờ mà hắn còn nhịn được, đoán chừng cha mẹ đã chết của hắn cũng sẽ nhảy từ trong mộ ra mắng to hắn bất hiếu!
Đồng Ca tiếp được một đấm của hắn: “Huynh đệ, chỉ đùa chút thôi mà, đừng giận!”
“Đùa?! Chuyện như vậy có thể đùa hả?” Giang Tiểu Thủy hầm hừ nói: “ Tên
là do cha mẹ ban cho, có thể tùy ý đổi sao? Đó là bất hiếu, bất hiếu
nhất trong 100 điều bất hiếu, hiểu không? Thật không giáo dưỡng, không
lễ phép!” Giang Tiểu Thủy kinh bỉ nói.
Đột nhiên hắn bỗng tươi cười rạng rỡ, nói: “Đồng Ca, không phải tên
ngươi cũng rất tức cười sao? Ngươi là nữ, lại gọi Ca. Không phù hợp,
không phù hợp. Ngươi nên đổi tên thành Đồng Muội!” Giang Tiểu Thủy càng
nghĩ càng thấy hài lòng: “Tên này không tệ, về sau ta sẽ gọi ngươi Đồng
Muội!”
Lần này đến phiên Đồng Ca nổi điên, “Dừng! Ngươi dám gọi như vậy, ta sẽ
đánh cho ngươi răng rơi đầy đất!” Đồng Ca nổi giận, hai mảnh râu giả run lên, nhìn giống mèo nhỏ gầm gừ, bộ dáng cực kỳ đáng yêu!
Giang Tiểu Thủy cười cười không lên tiếng.
Đồng Ca thấy hắn không nói, liếc hắn hỏi: “Ngươi ở trước võ quán nhà ta lén lút làm gì?”
“Ta đâu có lén lút, ta đang ở đây chờ ngươi.” Giang Tiểu Thủy bất mãn.
“Chờ ta làm gì?”
“Tỷ võ, ngày đó chúng ta còn chưa đánh xong.”
Đồng Ca khoát tay, kiêu ngạo nói: “Không cần đánh, ngươi sẽ thua.”
“Có ý gì?”
Đồng Ca cười, nhanh chóng tiến lên, rút kiếm của Giang Tiểu Thủy ra,
biểu diễn chiêu thức của hắn, khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ngươi...... Ngươi, làm sao biết võ công của ta? Chẳng lẽ ngươi lén học?”
Đồng Ca ném kiếm trả cho Giang Tiểu Thủy. Hắn tiếp được, nhìn chằm chằm
Đồng Ca, dáng vẻ muốn khóc, bản lĩnh hơn người bị người khác học được,
làm sao cười nổi.
Đồng Ca cười một tiếng, vỗ ống tay áo đi vào võ quán, Giang Tiểu Thủy
đuổi theo. “Đồng Muội, ngươi nói đi! Làm sao ngươi biết võ công của ta.”
Đồng Ca trừng mắt “Ngươi kêu ta cái gì?”
“Hì hì! Tên không quan trọng! Mau nói, làm sao ngươi biết võ công của ta.”
Đồng Ca hất ly nước trà về phía Giang Tiểu Thủy, cậy mạnh nói: “Ngươi còn kêu bậy nữa, ta liền tiêu diệt ngươi.”
Giang Tiểu Thủy lắc mình, tránh nước trà: “Đồng Ca đừng tức giận, chẳng
phải ngươi là đại hiệp sao? Làm sao có thể làm chuyện mất đạo nghĩa như
vậy.”
Mắt Đồng Ca chợt lóe: “Muốn ta nói cho ngươi cũng được, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Hiện tại tình huống của Giang Tiểu Thủy đúng là lòng hiếu kỳ giết chết mèo.
“Làm cho ta ba chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Hiện tại chưa nghĩ ra, về