
g trong truyền thuyết?!”
Đồng Ca gật đầu.
“Đồng Muội tìm được ở đâu vậy, ta cũng đi bắt một con!” Giang Tiểu Thủy nói.
Lời này khiến hai con ngựa cực kỳ không vui, đá đá về phía Giang Tiểu
Thủy, Giang Tiểu Thủy còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ra ngoài.
Một chỗ khác, Tôn trưởng lão dẫn Đoàn Thịnh đến mái hiên.
Tôn trưởng lão quan sát Đoàn Thịnh từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt tập trung ở chỗ giữa bắp đùi và eo.
Đoàn Thịnh mất tự nhiên ho một tiếng, nói: “Tôn trưởng lão, ngài kêu ta
đến có gì chỉ giáo?” Đoàn Thịnh là người cơ trí, thấy vẻ mặt khác thường của Tôn trưởng lão, liền biết lần này gọi hắn đến không phải đơn thuần
chỉ là để giải huyệt cho hắn.
Tôn trưởng lão nặng nề mở miệng: “Tối hôm qua hai người chưa động phòng phải không?”
Đoàn Thịnh đáp: “Vâng.”
Tôn trưởng lão hơi thất vọng, hắn cau mày, ngụ ý hỏi: “Thân thể của ngươi có vấn đề?”
Đoàn Thịnh có chút xấu hổ, trầm ngâm trong chốc lát, chuyện ‘bất lực’
trong lòng hắn đã có nghi ngờ, hiện tại chính là cơ hội tốt để tra manh
mối.
“Tôn trưởng lão, lời này có ý gì?” Đoàn Thịnh hỏi ngược lại.
Tôn trưởng lão nhìn Đoàn Thịnh một cái, ngồi xuống ghế dựa, lão là người nóng tính không thích quanh cho lòng vòng, “Đã vậy, ta liền nói thẳng.
Có phải ngươi bị ‘bất lực’ ?”
Đoàn Thịnh ngây người một chút, sau đó sắc mặt từ trắng chuyền hồng, từ
hồng chuyền tím, hắn rũ mắt xuống, bình tĩnh cảm xúc, một lát chậm rãi
ngẩng đầu lên: “Tôn trưởng lão sao lại hỏi như vậy?”
Tôn trưởng lão uống hớp trà, nói: “Ngươi đã thừa nhận tối hôm qua không động phòng.”
Đoàn Thịnh cười cười: “Không động phòng, cũng không đại biểu là ta ‘bất lực’.”
Tôn trưởng lão xấu hổ đỏ mặt, nói: “Tối hôm qua, ta bỏ Hợp hoan tán vào trong rượu mừng.”
“Hợp hoan tán?” Đoàn Thịnh đảo mắt, đã hiểu mấy phần.
“Ý Tôn trưởng lão là ta đã uống rượu có xuân dược, mà vẫn không động phòng với Đồng Ca, nên mới nhận định là ta bị ‘bất lực’’.”
Tôn trưởng lão ngượng ngùng gật đầu.
Đoàn Thịnh lại nói: “Đồng Ca cũng uống rượu, tại sao nàng không có việc gì?” Đoàn Thịnh hỏi ngay vấn đề mấu chốt.
Tôn trưởng lão trầm mặc suy tư, chốc lát hai mắt sáng rỡ, rõ ràng lời
Giang Tiểu Thủy có chỗ sơ hở, lão vì vội vàng mà bỏ qua mất điểm này.
“Vương phu, ý ngài là?”
Đoàn Thịnh nói: “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình ở phía sau. Sau khi ngài bỏ thuốc, rượu kia lại bị người động tay chân.”
“Bà nội gấu! Tên cháu con rùa nào to gan như vậy, dám nhổ lông ngoài miệng hổ.” Tôn trưởng lão giận tím mặt.
“Nguy rồi, đại vương đang gặp nguy hiểm, ngài cũng uống rượu kia.” Tôn trưởng lão nóng lòng xông ra.
“Đồng Ca không sao, rượu kia không có ảnh hưởng gì với nàng.” Đây là kết luận sau khi Đoàn Thịnh quan sát Đồng Ca cả ngày.
“Thật sự?” Tôn trưởng lão lộn trở về, lời Đoàn Thịnh lão khá tin, bởi vì lúc Đồng Ca trở về, lão liền biết con ngựa kia tính tình cực kỳ bướng
bỉnh, không có chút công phu thật khó mà thuần phục nó.
“Bây giờ nàng thê tử của ta, ta quan tâm sức khỏe của nàng còn hơn ngài
nhiều, nàng chạy nhảy cả ngày hôm nay, không có gì khác thường cả.” Đoàn Thịnh nói.
Tôn trưởng lão vuốt râu vui mừng nói: “Hài tử ngoan, biết nghĩ vậy là
tốt rồi, cứ an tâm sống qua ngày với đại vương của chúng ta, rồi sinh
con đi, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Đoàn Thịnh khẽ co rút miệng, cuối vùng vẫn không lên tiếng.
“Trong rượu kia bị bỏ thuốc gì? Ngươi có sao không?”
Đoàn Thịnh hơi xấu hổ, không biết làm sao mở miệng, Tôn trưởng lão thấy
vậy, có dự cảm xấu, không đợi hắn trả lời đã hỏi trước: “Nói vậy thân
thể của ngươi đúng là đã xảy ra chuyện, chuyện gì? Có phải liên quan đến việc không thể động phòng không?”
Đoàn Thịnh gật đầu.
“Không phải là nơi đó có vấn đề chứ? Xong rồi, xong rồi, ta còn chờ ôm
tiểu đại vương đây!!” Tôn trưởng lão nhìn chằm chằm phía dưới của Đoàn
Thịnh nói.
Chương 15.2: Ác giả ác báo
Đoàn Thịnh mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, suýt chút nữa bị sắc nước bọt, lời này rất tổn thương tôn nghiêm nam tính nha!
“Thuốc kia hình như chỉ có tác dụng với nam nhân?” Đoàn Thịnh chậm rãi nói.
“Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói mau đi!” Tôn trưởng lão gấp đến độ giơ chân. Đoàn Thịnh có ‘bất lực’ hay không đối với lão mà nói quả thật là
chuyện cực lớn, quan hệ trực tiếp đến việc kế thừa hương khói của Đồng
gia.
“Đây hình như là một loại độc!” Đoàn Thịnh cười gượng nói.
“Độc gì?”
“Tôn trưởng lão, giống như ngài đoán.” Đoàn Thịnh cười khổ nói.
“Không thể nào! Ngươi thật sự ‘bất lực’ rồi hả?’ Tôn trưởng lão nói.
“Không được, ta còn chờ ôm tiểu đại vương đây! Ta sẽ đi tìm thuốc giải
cho ngươi.”
“Đợi đã......! Không biết độc gì? Không biết kẻ hạ độc? Làm sao tìm thuốc giải?”
“Tôn trưởng lão, trước tiên ngài giải huyệt cho ta đã, ta thử bức độc
trong cơ thể ra ngoài, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc tìm ra người hạ độc.”
“Được.”
Tôn trưởng lão nhanh chóng giải huyệt cho Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh ngồi
xếp bằng, tĩnh tâm điều khí, vận hành nội lực tìm nơi tích tụ độc tố
trong cơ thể.
“Vương phu, lão giúp ngài một tay.”
Đoàn Thịnh cảm thấy có mộtcỗ nội lực cường liệt rót vào thân t