
ôn trưởng lão, nắm lấy tay lão.
“Ta đã quyết, đừng nói nữa, đây là biện pháp tốt nhất, không đánh mà thắng.”
Tôn trưởng lão vận sức lớn tiếng nói: “Bọn nhóc trước cửa nghe đây, tam
hoàng tử của các ngươi đang ở trong tay chúng ta, nếu muốn hắn sống sót, hãy lập tức lui binh. Nếu không, ta sẽ lấy máu thịt tam hoàng tử để tế
trận này.”
Quan binh xao động một hồi, châu đầu ghé tai, giống như đang thảo luận gì đó.
Đoàn Thịnh nhắm mắt, sau đó mở ra, kiên định nói: “ Đồng Đồng, chuẩn bị
chiến đấu. Cung thủ trước tiên bắn những kẻ giữ đại bác, còn lại chuẩn
bị ứng chiến!”
Đồng Ca xoay người phân phó. Đúng lúc này, một mũi tên sắc bén từ quân
địch bay thẳng qua đây, mục tiêu là Đoàn Thịnh. Đoàn Thịnh bị Tôn trưởng lão giữ chặt, không né được. Khi mũi tên sắp bay thẳng đến ngực hắn thì đột nhiên Tôn trưởng lão vung kiếm lên, ngăn cản mũi tên.
Đồng Ca quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, nhất thời sắc mặt trắng xanh, cảm giác sợ hãi tột độ dâng lên.
Ngay trong chớp mắt này, vô số mũi tên nhọn thi nhau mà tới, đồng thời
còn kèm tiếng lửa đạn đinh tai nhức óc, Tôn trưởng lão kéo Đoàn Thịnh
ngã nhào xuống đất.
Tôn trưởng lão nhanh chóng giải huyệt cho Đoàn Thịnh, vẻ mặt xấu hổ:
“Vương phu, đắc tội, xem ra lời ngài nói là đúng, bọn chúng muốn đẩy
ngài vào chỗ chết.”
Sau đó Tôn trưởng lão chuyển giọng nói: “Chỉ là, bởi vì ngươi mà mang
đến tai họa ngập đầu cho sơn trại, luận tội ngươi cũng khó thoát !”
“Tôn trưởng lão, việc này ta vô cúng áy náy! Ta sẽ trả lại sự yên bình cho sơn trại!” Đoàn Thịnh thản nhiên nói.
“Trả lại như thế nào đây?’ Tôn trưởng lão hỏi.
“Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu, ta ra đó giết chết Lý Trường Thanh, biểu
lộ thân phận Ngự Thân Vương cho những tiểu binh kia. Giết hoàng tử là
tội mưu nghịch, tru di cửu tộc, tin chắc bọn tiểu binh kia biết sợ, sẽ
không dám lỗ mãng nữa.” *******************.
“Biện pháp tốt. Ta đi với chàng!” Đồng Ca nói.
“Ta cũng đi.” Tôn trưởng lão nói.
Ba người đứng lên đầu tường, thấy lửa đạn ngập trời, ngoài sơn trại có
vài nơi bị cháy, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, khiến tâm tình
ba người hết sức nặng nề.
Đoàn Thịnh lấy một mũi tên, giuơng cung bắn dứt khoát, một tên giữ đại
bác ngã xuống, vốn định bắn Lý Trường Thanh, nhưng hắn sợ chết đứng ở
tít đằng sau, mũi tên không xuyên qua đám người được. Đồng Ca tán thưởng một tiếng, nhận lấy mũi tên trong tay Nhị Mao bắn, Tôn trưởng lão thì
trực tiếp dùng thương phóng ra, lại hai tên bắn đại bác nữa ngã xuống,
tranh thủ thời gian, ba người dùng khinh công bay xuống tường, nhanh như chớp chạy đến chỗ địch.
Bên kia, Lý Trường Thanh thấy vậy, hết sức hoảng hốt, nhất là hắn đã
thấy Đoàn Thịnh, nếu như không giết được Đoàn Thịnh hắn sẽ bị tôi khi
quân, không những không giữ được mạng mà còn liên luỵ cửu tộc, hắn cố
trấn định nói với cung thủ bên cạnh: “Nhắm ngay kẻ mặt áo màu lam kia,
ai giết được hắn, sẽ được thăng quan ba cấp, thưởng 100 lượng vàng!”
Nhất thời, tất cả đại bác và cung tên đều hướng về phía Đoàn Thịnh, tình thế hết sức hung hiểm. Ngay lúc này, tiếng hò hét thấu tận trời xanh
vang lên, một đám nam nhân mặc đồng phục võ quán chạy tới phá vòng vây,
mà người cầm đầu chính là Sở Mộ Hành.
Hỏa lực công kích Đoàn Thịnh bị phân tán, ba người ra khỏi vòng vây, chạy tới chỗ Lý Trường Thanh.
Lý Trường Thanh thấy tình hình bất lợi, hắn vung tay hô to: “Ai giết
được người mặc áo lam, thăng quan ba cấp, thưởng 1000 lượng vàng!”
“Các tướng sĩ, vì thăng quan phát tài, liều mạng!”
Một tiếng hét vang lên, tiếp đó lưỡi đao sắc bén cắm vào ngực Lý Trường
Thanh, Lý Trường Thanh ngã ngửa xuống đất, hai mắt trợn tròn, hắn không
dám tin quay đầu nhìn người đâm mình. Bên cạnh hắn là Đồng Ca, nàng hét
lớn: “Dừng tay!”
Vẻ mặt nàng tràn đầy tự tin, trên người tản ra uy nghiêm lẫm liệt bất
khả xâm phạm, khiến người ta không tự chủ được phải thần phục. Người
xung quanh nghe tiếng đều bất giác dừng lại.
Đồng Ca kéo xác Lý Trường Thanh lên: “Chủ tướng của các ngươi đã chết!
Các ngươi không muốn phạm tội khi quân thì mau để vũ khí trong tay
xuống!”
Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Tôn trưởng lão vọt tới bên cạnh Đồng Ca.
“Đây là tam hoàng tử của Đại Tề, đường đường Ngự Thân Vương, thiếu chút
nữa đã chết dưới lửa đạn và mưa tên của các ngươi, các ngươi định mưu
phản sao? Các ngươi muốn bị tru di cửu tộc?”
Tất cả quan binh bị doạ cho mặt trắng bệch, người phát run. Một tên to
gan nói: “Tại sao chúng ta phải tin lời các người nói, chúng ta là do
triều đình phái đến trừ cướp, danh chính ngôn thuận!”
Đoàn Thịnh lấy khối ngọc bội đại biểu cho thân phận hoàng tử trên người ra: “Cái này, cái ngươi biết chứ!”
Sở Mộ Hành nhận lấy ngọc bội trong tay Đoàn Thịnh đi một vòng cho bọn
quan binh xem qua, người nào thấy rồi cũng đều nhanh chóng buông vũ khí, sau đó quỳ xuống, chẳng mấy chốc, tất cả quan binh đã quỳ gối trước mặt Đoàn Thịnh.
“Điện hạ, chúng thần bị phản tặc Lý Trường Thanh sai khiến, chúng thần
hoàn toàn không biết điện hạ đang ở trong sơn trại, nếu biết, chúng thần ngàn vạn không dám làm chuyện