
đặt lên bàn.
Lan Ngọc
tao nhã phất phất tay “Lui ra.”
Nghênh Xuân
trừng mắt liếc anh ta một cái, trong lòng suy nghĩ, xú tiểu tử này thật đúng là
đem cô làm nha hoàn sai sử, mà người đàn ông bên cạnh anh ta cư nhiên không có
hé răng.
Anh không
phải đã nói cô là Đại nha hoàn của riêng anh sao?
Thấy Nghênh
Xuân không tự giác toát ra vẻ mặt ủy khuất hề hề, Lan Tĩnh liền biết. Tuy rằng
đã tự nói với mình không cần có bất kỳ cảm giác nào đối với cô nữa, nhưng đúng
là vẫn không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Khi cô vừa
xuất hiện ở trước mắt, gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, lập tức khiến cho
anh cảm giác sắp hít thở không thông.
Chỉ cần em
thừa nhận là người của anh, bổn vương liền có thể giúp em. Ánh mắt Lan Tĩnh
truyền tin tức như vậy cho Nghênh Xuân, cô chính là trừng mắt liếc anh một cái,
sau đó rất nhanh xoay người rời đi.
Đáng giận!
Cư nhiên quật cường như vậy. Lan Tĩnh thở phì phì nghĩ.
Vài ngày
qua đi, hai người lại lâm vào một loại chiến tranh lạnh khó hiểu. . . . Không!
Cũng không thể xem như chiến tranh lạnh, bởi vì chỉ có Nghênh Xuân cố ý muốn trốn
tránh anh.
Anh thân là
đàn ông cao quý, hơn nữa lại là Vương gia! Căn bản không cần lấy lòng con gái
như vậy, cô không nói chuyện với anh cũng không sao, anh cũng có thể không cần
nói gì với cô hết.
Vì thế liền
đã hình thành chuyện, rõ ràng tất cả mọi người cùng ở một phòng, lại rất khéo
léo không đụng phải đối phương. Nhưng không gặp được không có nghĩa là anh
không thể giám sát nhất cử nhất động của cô.
Không biết
bắt đầu từ lúc nào, Nghênh Xuân cũng chú ý tới có một đôi mắt quang minh chính
đại nhìn chằm chằm mình, lại không nói lời nào, giống như đang diễn phim kinh dị
gì đó.
Hừ! Còn lâu
mới dọa được cô.
Mà tình trạng
chiến tranh lạnh rốt cục ở vài ngày sau, bị phá vỡ . . .
*** ***
Sáng sớm,
Nghênh Xuân ăn mặc chỉnh tề tiêu sái ra khỏi phòng ngủ. Kết quả vừa đến phòng
khách đã bị gọi lại.
“Đi nơi
nào?”
Người đàn
ông vốn vùi trước tivi vừa nghe thấy phía sau có chút tiếng động, lập tức đứng
lên như một con báo mẫn cảm, trừng mắt giống như lão công hỏi một lão bà lẳng
lơ muốn đi ra ngoài.
Là sao? Cô
bộ dạng thực dâm đãng sao? Còn có, anh ta không phải đã mấy ngày cũng không
thèm nói chuyện với cô sao? Không phải thích dùng đôi mắt kia giám thị cô sao?
Hiện tại không muốn làm như vậy nữa?
“Bổn vương
xem tivi rất nhiều, biết hiện tại người xấu nhiều vô kể.” Anh càng nhìn càng lo
lắng. Hơn nữa Nghênh Xuân lại một mình ra ngoài mua thức ăn, hại anh cứ suy
nghĩ vớ vẩn.
“Anh ít xem
Phích Lịch Hỏa đi! Phim nhiều tập kia rất khoa trương.”
“Dù sao bổn
vương cũng muốn đi theo.”
Người đàn
ông này cũng không tránh khỏi rất để mắt cô đi. Cô cũng không nhận mình là một
đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, vừa ra khỏi cửa sẽ có nguy hiểm ập tới,
anh ta có cần thiết khẩn trương hề hề như vậy không?
“Tôi muốn
đi ra ngoài mua thức ăn a! Bằng không đồ ăn sẽ tự mình sinh ra sao?” Cô mỉm cười
trả lời, trong giọng nói lại tràn ngập hương vị chua.
“Bổn vương
cũng phải đi.”
Chân của cô
nhấc đến giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh “Anh cũng muốn đi theo?”
“Đúng vậy.”
Anh xác định gật đầu “Bổn vương cũng muốn biết em rốt cuộc đang kết gi¬ao với
người nào?”
Nghênh Xuân
nhìn nhìn áo sơ mi và quần Tây trên người anh. Tuy rằng anh đã thay quần áo của
ba, vương miện trên đầu cũng lấy xuống, tóc dài dùng dây thun buộc lại, bất quá
thoạt nhìn vẫn là gợi cảm làm cho người khác muốn té xỉu.
Nhưng làm
người ta chói mắt nhất chính là cả người anh ta phát ra cái chủng loại kia… khí
chất quý tộc. Trước kia cô không tin có thứ khí chất này, thẳng đến khi nhìn thấy
người đàn ông cổ đại trước mắt, mới cảm thấy thật đúng là có một sự việc như vậy!
“Tôi nào có
kết gi¬ao với người ta? Tôi muốn đi mua thức ăn, anh đi làm gì?”
“Con gái một
mình trên đường cái rất nguy hiểm. Hơn nữa bổn vương còn chưa thấy chợ ở thế giới
này của các người là cái dạng gì. Em mang bổn vương đi mở rộng tầm mắt.” Anh hất
cằm lên, lạnh lùng thêm một câu “Bổn vương ra lệnh cho em.”
Là anh làm
cho những obasan (dùng để gọi những phụ nữ lớn tuổi một cách kính trọng) ở đây
mở mang tầm mắt a! Nam tử tuấn mỹ tràn ngập khí khái như vậy cũng không thấy
nhiều, nhất là xuất hiện ở chợ.
“Xác định
muốn đi?”
“Xác định.”
“Không hối
hận?”
“Bổn vương
làm sao có thể hối hận?”
*** ***
Trên thực tế
mới đi không bao lâu, Lan Tĩnh liền hối hận. Anh không có nghĩ đến chợ hiện đại
vừa chật chội lại vừa nhiều người như vậy. Tất cả đều là bà bà cùng mẹ, tệ đến
mức, mọi người đều nhìn anh không chuyển mắt.
Tuy rằng bị
nhiều người nhìn anh đã sớm thấy quen. Nhưng chuyện đứng ở trước một đống người
lựa chọn quần lót tư mật lại là một chuyện thực dọa người.
“Nhất định
phải chọn ở trong này sao?”
“Mỗi lần
tôi đi qua, nhìn thấy quần lót nam đại hạ giá đặc biệt, tôi lại siêu cấp muốn
mua về. Chỉ là trong nhà không có đàn ông. . . Hiện tại vừa vặn có thể mua, anh
và hai Vương gia kia cũng không cần mỗi ngày chỉ mặc một