80s toys - Atari. I still have
Vương Gia Giá Lâm

Vương Gia Giá Lâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323334

Bình chọn: 9.5.00/10/333 lượt.

thích bắt nạt cô sao? Không nghĩ tới lại còn sợ bị người ta

bỏ lại, thật sự là đáng yêu.

“Anh từ xấu

hổ chuyển thành giận dữ rồi?” Cô vẫn là không buông tay chọc anh tiếp.

“Tùy em nói

như thế nào, dù sao bổn vương không phải như vậy là được rồi.” Anh tính làm mắt

điếc tai ngơ.

Nghênh Xuân

mỉm cười cùng anh sóng vai đi tới. Đột nhiên, một bàn tay to đoạt lấy gói lớn

trong tay cô, cô hoang mang ngẩng đầu nhìn anh.

“Chuyện này

là chuyện đàn ông nên làm.” Ánh mắt của anh nhìn thẳng phía trước, trên khuôn mặt

tuấn mỹ vẫn là một bộ dáng lạnh như băng. Bất quá lại nhiều hơn một phần đỏ ửng

đáng ngờ.

Chẳng lẽ

anh đang mặt đỏ sao?

Nghênh Xuân

lại một lần nữa phát hiện sự thật kinh người này. Trong lòng lại một lần bị

hành vi đáng yêu của anh khiến cho cảm động “Tùy anh.”

Bất quá. .

. . Cảm giác như thế thật sự rất giống vợ chồng tân hôn cùng nhau đi chợ, cùng

nhau tản bộ về nhà, thật hạnh phúc!

*** ***

Đêm dài

tĩnh lặng, Lan Tĩnh lại ngủ không được.

Anh muốn

tìm Đại a đầu nói chuyện phiếm, cho dù sẽ bị mắng, cũng không ngăn cản được

mãnh liệt muốn được gặp cô của anh.

Anh nhanh

chóng đứng lên, hít một hơi thật sâu đi ra phòng ngủ, đi vào phòng Nghênh Xuân.

Anh giơ tay

lên tính gõ cửa, lại chần chờ một chút, sau đó sửa thành chuyển động tay nắm cửa,

phát hiện cư nhiên không có khóa.

Anh lặng lẽ

đẩy cửa, trong phòng tối như mực, chỉ thấy ánh trăng từ cửa sổ xuyên qua, chiếu

rọi hai cái bóng dáng ngọ nguậy trên giường.

Sắc mặt của

anh đột nhiên biến đổi, ý niệm đầu tiên chính là yêu đương vụng trộm.

Lòng đố kị

bị phản bội làm cho anh lập tức xông về phòng cầm lấy bảo đao của mình lại đi đến

phòng của cô.

Thẳng đến

khi anh nghe thấy tiếng khóc của Nghênh Xuân, mới phát hiện chính mình sai lầm

rồi. Trong phòng loạn thất bát tao, xem ra giống như là tình huống bị kẻ trộm đột

nhập. . . .

Tên trộm chết

tiệt, nhất định là nhìn thấy tư thế ngủ gợi cảm mê người của Đại a đầu nhà anh

nên đã nổi lên sắc tâm.

Bảo đao

trong tay lóe ra ánh sáng màu bạc dưới ánh trăng, một đao này là vì cô gái mình

thích, không chùn bước mà xuống tay.

“A!” Kẻ trộm

còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được sau lưng mình một trận đau nhức.

Chuyện gì xảy

ra?

Tên trộm

xoay người, phát hiện một người đàn ông cầm cây đao đứng sau lưng, vẻ mặt hệt

như La sát khủng bố, đôi mắt ngăm đen trong bóng đêm như phun hỏa. Toàn thân giống

như bị một đoàn lửa hừng hực bao quanh. Mà làm cho người ta sợ hãi nhất chính

là bảo đao trong tay anh ta đang chậm rãi nhỏ máu.

Tên trộm

cúi đầu liền thấy ──

Không thể

nào?

Là máu của

mình sao?

Trời ạ! Thật

đáng sợ a! Chính mình đổ máu!

“Wow! Cứu mạng

a!” Bỏ lại kinh hách khóc thét tràn ngập, tên trộm chật vật nâng cao lưng, từ cửa

sau vội vàng chạy trốn ra ngoài. Thân ảnh ngã tới ngã lui nhanh chóng biến mất

vào bóng đêm.

Lan Tĩnh vốn

muốn đuổi theo đem con chuột nhắt kia chặt thành tám khối lớn cho chó ăn, nhưng

anh lại nghe thấy một tràng tiếng khóc nức nở.

“Đại a đầu?”

Anh vội vàng bỏ xuống đao trong tay, vọt tới bên cạnh ôm chặt lấy cô “Em không

sao chứ?”

“Tôi. . . .

Tôi rất sợ hãi. . . . Nếu anh không xuất hiện. . . . Tôi. . . . Tôi căn bản

không còn khí lực. . . . Tên đó nắm lấy tôi đau quá. . . .”

“Anh biết,

anh biết.” Anh đau lòng dỗ dành cô, không ngừng hôn hít khuôn mặt bị đánh sưng

đỏ của cô “Bổn vương đi gọi điện thoại báo cảnh sát, tên đó bị thương sẽ không

đi xa được.”

“Không!

Không cần báo cảnh sát, tôi cảm thấy thật sự mất mặt. . . . . ”

“Tên đó đối

em. . . . . .”

“Không có,

không có, nhưng tên đó khiến tôi cảm giác mình thật bẩn. . . . . .”

Vừa rồi áo

ngủ của cô đã bị xé rách không ít, căn bản là biến thành vải vụn, mà bàn tay to

ghê tởm kia hoàn toàn dùng sức nắm lấy bộ ngực cô, hại cô đau quá.

Thứ trí nhớ

khủng bố này khiến cho người ta buồn nôn, cô thực hi vọng có đồ vật gì đó có thể

giúp mình tẩy trừ đi.

Nghênh Xuân

rất nhanh liền vọt vào phòng tắm.

“Đại a đầu.

. . .”

Lan Tĩnh

nghe được thanh âm nước chảy. Anh biết hiện tại cảm xúc của cô còn rất kích động,

cho nên đứng ở cửa đợi cô bình tĩnh xuống.

Đợi lát nữa

mới hảo hảo an ủi cô đi!

Nhưng qua

đã lâu, tuy rằng trong phòng tắm còn nghe tiếng nước, nhưng tựa hồ có chút

không được đúng lắm.

Con ngươi

đen của anh lạnh lùng, kiên quyết đẩy cửa đi vào.

“Anh vào

như thế nào?” Nghênh Xuân đem mình chôn ở trong bồn tắm, thanh âm nghẹn ngào biểu

hiện cô vừa mới khóc lớn.

Mặt Lan

Tĩnh không chút thay đổi tiêu sái đến bên bồn tắm, sau đó tắt vòi nước “Nước đều

đã tràn ra, không cần lãng phí nguồn nước.”

Sự tiết kiệm

của anh đưa tới một cái xem thường.

Bàn tay to

của anh hướng trong nước tìm kiếm, nước vẫn nóng, anh đứng lên bắt đầu cởi quần

áo.

“Anh làm

cái gì?”

Trên người

anh mặc đồ ngủ, cho nên lập tức liền cởi hết.

Nghênh Xuân

vội vàng dùng hai tay che mắt, lại cảm giác được anh tiến vào trong bồn tắm, lập

tức nước tràn ra ngoài, sau đó lại khôi phục bình thường.

Nghênh Xuân

tính đứng dậy rời đi, lại bị anh nhanh hơn một bước bắt lấy tay,