Vương Gia Giá Lâm

Vương Gia Giá Lâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323212

Bình chọn: 7.5.00/10/321 lượt.

ậu muốn đổi con rối nào? Muốn chọn trước không? Hay là chờ bạn gái cậu đến mới

chọn?” Ông chủ cười mị mị hỏi.

“Đợi cô ấy

đến chọn mới được.” Anh lại ngồi xuống. Không biết cô rốt cuộc có thể trở lại

hay không. . . . Vừa rồi tại sao anh lại không nhớ kỹ đường về nhà?

Trong khoảng

thời gi¬an này với anh mà nói, quả thực như là dày vò trong địa ngục. Bây giờ anh

mới phát hiện, chân chính làm cho mình có sức mạnh kiên cường dũng cảm ở thế giới

hoàn toàn xa lạ này, chính là đến từ cô.

Chỉ cần thấy

khuôn mặt mỉm cười của cô, anh liền tuyệt không cảm thấy sợ hãi.

Vừa lúc đó,

anh nghe được thanh âm của Nghênh Xuân đang trả giá với người ta. Anh chậm rãi

ngẩng đầu, phát hiện cô đang cầm lấy một đống rau dưa cùng bà chủ kia nói chuyện.

“Bà vừa mới

nói bán tôi một trăm ba cái.”

“Nhưng cô

chạy đến hàng khác, người ta đã mua mất một cái rồi, còn lại hai cái bảo tôi làm

sao bán cô một trăm? Đương nhiên là phải theo giá gốc!”

“Hậu! Sao

bà lại như vậy. . . A!” Nghênh Xuân hét lên một tiếng, phát hiện cả người mình

bị kéo đi.

“Này! Đại

vương gia, anh làm cái gì vậy? Tôi đang trả giá mà!”

“Trước chọn

xem em muốn con nào?”

“A?” Cô há

hốc không hiểu, trong tay còn đang nắm một đống rau dưa vẫn chưa trả tiền. Cô

nhìn lên vẻ mặt mất hứng của anh, không hiểu anh lại đang phát cái loại tính

tình thiếu gia gì?

“Vừa rồi bổn

vương chơi bắn châu thắng, có thể chọn một con rối lớn.” Anh ngay cả nói cũng đều

hiện rõ ra sự oán giận.

“Thật sự?

Tuyệt quá nha!”

Nhìn thấy

khuôn mặt tươi cười vui vẻ của cô, mặt thối của Lan Tĩnh mới hơi tốt một chút,

giọng điệu cũng mềm mỏng hơn “Chọn một cái em thích.”

“Nha! Tốt.”

Nghênh Xuân cầm rau dưa trong tay ném lại cho bà chủ đuổi theo “Tôi không mua,

gi¬an thương.”

“Cái gì. .

. . . .” Bà chủ vừa mới muốn há mồm mắng chửi người, lại phát hiện bên người

Nghênh Xuân có một mỹ nam tử, loại cực phẩm tỉ lệ cực nhỏ xuất hiện ở chợ lập tức

khiến cho bà nhìn đã mắt.

“Em muốn

mua đồ ăn này?” Anh quay đầu hỏi Nghênh Xuân đang cố gắng chọn con rối lớn.

Cô gật gật

đầu nói “Đúng vậy! Tôi vốn muốn mua, bất quá còn lại hai cái bà ta không bán

cho tôi giá rẻ một chút, cho nên tôi liền không mua. Buổi tối đổi lại ăn cá

cũng được. . . A! Ông chủ, tôi muốn Batman kia.”

Chọn lựa đã

lâu, rốt cục chọn lấy một cái Batman bản Q thực khốc, còn có cả áo choàng nhỏ

màu đen, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.

“Đại vương

gia. . .” Cô quay đầu. Di? Sao người không thấy?

Ánh mắt của

cô hướng quét nhìn bốn phía, phát hiện anh đang đứng ở chỗ cô vừa mới mua thức

ăn, đã nhận một gói to. Sau đó hướng chỗ cô đi tới.

“Anh làm

sao mua a! Bà ta là gi¬an thương mà!”

Vừa lúc đó,

cô nghe được ông chủ bắn châu nói “Đôi tình nhân hai người thật sự là ân ái. Mới

rồi cậu ta vừa phát hiện không thấy cô, sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch.”

“Sắc mặt trắng

bệch?”

“Đúng vậy!

Thật giống như thằng nhóc không nghe lời của nhà tôi. Tôi sẽ cố ý dẫn nó đi cửa

hàng lớn, sau đó trốn đi làm cho nó tìm không thấy. Tiếp theo nó sẽ lên tiếng

khóc lớn, tôi lại xuất hiện, nó sẽ lại nghe lời vô cùng.” Ông chủ một bộ dương

dương đắc ý nói “Một chiêu này dùng tốt lắm nha!”

Nghênh Xuân

nghe đến đó, tuyệt không muốn khen ngợi ông chủ rất lợi hại. Cái này căn bản chỉ

là một loại thủ đoạn trả thù nho nhỏ biến thái của cha mẹ.

Bất quá, cô

căn bản không có cố ý làm như vậy a! Khó trách vừa rồi thần sắc của anh có chút

không đúng.

“Bổn vương

giúp em mua xong rồi, bà ấy còn tặng bổn vương một ít đồ ăn khác.” Lan Tĩnh đi

đến trước mặt cô đem hai túi rau dưa lớn đưa cho cô xem.

Bà chủ kia

thật sự là đáng giận, cô mua thì không chịu cho cô trả giá, kết quả vừa gặp được

người đẹp trai đã đưa hai túi lớn. Phụ nữ tội gì làm khó phụ nữ a!

“Tốt như vậy?

Có ý đồ gì?”

“Bà ấy nói

về sau bổn vương đi mua bà ấy sẽ đưa tặng lớn, em đi trả theo giá gốc.”

“Cái bà

đáng giận này.” Nghênh Xuân nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng có loại vị

chua rất không thoải mái xông lên.

“Mua xong

sao? Chúng ta về nhà đi!” Anh mệt mỏi, muốn về nhà.

“Tốt.”

Hai người

đi hướng cửa ra vào của chợ, rốt cục cô nhịn không được mở miệng hỏi “Anh vừa mới

nhìn không thấy tôi đã thực sợ hãi?”

“Bổn vương

làm sao có thể sợ?”

“Nhưng sắc

mặt của anh có một chút biến trắng mà!”

“Đó là em ảo

giác.”

“Phải

không? Kỳ thật anh nói thực ra anh sợ hãi cũng không sao. Trước đây tôi cũng từng

bị mẹ bỏ quên ở trong công ty bách hóa, tôi biết cái loại cảm giác này. Tuy rằng

tôi cảm thấy đàn ông nên kiên cường hơn phụ nữ.” Cô lại giải thích “Bất quá tôi

không phải cố ý muốn bỏ anh lại, tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến Tam vương gia

ngàn dặn dò vạn dặn dò nói anh ta muốn ăn hoa quả, mà tôi lại vừa vặn nhìn thấy.

. . .”

“Bổn vương

mới không cần em đi mua hoa quả gì. Nếu em đi mua lâu quá, bổn vương sẽ tự mình

trở về.” Anh cậy mạnh nói.

“Uh! Anh có

biết đường về?”

Trầm mặc của

anh tiết lộ đáp án của anh.

“Người

thành thực một chút có vẻ đáng yêu.”

“Rầy rà.”

Anh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ.

Đại vương

gia này không phải


Teya Salat