
nên chiếu cố tốt
cho em trai chứ.” Lan Ngọc kháng nghị nói, kiên trì muốn tranh giành Nghênh
Xuân với Lan Tĩnh.
Lan Ngọc một
phen bắt được bả vai bên phải của Nghênh Xuân, sau đó kéo đến bên cạnh mình.
“Các cậu đi
tìm hai nha đầu khác không phải tốt sao.” Lan Tĩnh cũng không cam chịu yếu thế
giữ chặt bả vai bên trái của Nghênh Xuân, đem cô kéo dài tới trước mặt mình, ôm
cổ.
“Nhưng nha
đầu này thoạt nhìn có vẻ nghe lời. . . Nhị ca, không nên kéo em!”
“Đại hoàng
huynh cũng nói như vậy rồi, cậu còn không thức thời, cẩn thận đầu dưa khó giữ
được.”
“Bây giờ là
thời đại dân chủ. . .”
“Bổn vương
có thể trở về rồi chém nữa.” Lan Tĩnh lạnh lùng nói.
Lan Ngọc sờ
sờ cổ của mình, đành phải ngoan ngoãn theo Lan Khang đi ra ngoài.
“Chờ một
chút. . .” Nghênh Xuân vội vàng muốn theo sau, lại bị một lồng ngực ướt đẫm
ngăn trở.
“Đi nơi
nào?” Sắc mặt Lan Tĩnh thật sự đã cực kỳ khó coi.
“Làm sao
anh có thể dạy bọn họ đi tìm em gái của tôi?”
“Bổn vương
đương nhiên có thể, chị em các cô vừa vặn mỗi người một cái làm nha hoàn bên
người chúng tôi, ở trong đoạn thời gi¬an chúng tôi còn chưa trở về này, các cô
tự nhiên phải chịu trách nhiệm.”
“Anh. . .
Anh . . .” Cô tức giận đến nói không ra lời.
“Hơn nữa
đây cũng là số mệnh các cô.”
“Số mệnh?”
“Không nên
quên cô họ gì.”
“Tôi đương
nhiên biết, nhưng anh . . . . .”
“Bổn vương
như thế nào? Đúng rồi, nhanh chóng lấy quần áo cho bổn vương mặc, bằng không nếu
bổn vương nhiễm phong hàn, cô sẽ đảm đương không nổi đâu.”
Nói xong,
Vương gia lớn nhất này bước dài tiêu sái đến bên giường của cô, một bộ dạng
tính nằm lên đó.
“Này! Tôi
không cho phép anh ngủ ở giường của tôi, anh còn chưa lau khô thân thể!” Ngay tại
thời điểm cô muốn ngăn cản anh, đột nhiên một trận trời đất quay cuồng. Một
giây sau, cả người cô bị anh ôm lấy, nhiệt độ cơ thể nam tính nóng như lửa che ở
trên người cô. Hơi thở dương cương của đàn ông cũng bay vào trong mũi, làm cô
không khỏi ngây ngẩn cả người.
“Nếu như cô
muốn giúp bổn vương làm chăn ấm, cùng nhau ngủ cũng không sao, có muốn không?”
Bộ dáng của anh như sắc dục xông tâm, cúi đầu nói với cô.
“Đương
nhiên là. . . Không cần.” Cô dùng sức giãy khỏi anh, sau đó trốn đến bên kia
phòng, chỉ có thể tức giận lại không biết nên làm cái gì nhìn anh toàn thân ướt
đẫm nằm trên giường của cô.
Cô đứng ở
nơi đó trừng mắt anh, vốn cho là anh sẽ lương tâm bất an, kết quả cô cư nhiên
nghe được một tiếng ngáy không nhỏ.
Người cổ đại
này thật là, cô mới đi gần một bước liền lập tức dừng lại, một đôi mắt to thẳng
tắp trừng hướng thân thể trơn bóng kia.
Xem cô tức
giận đến độ quên người đàn ông này toàn thân trần trụi, cô vội vàng đem mặt
quay qua.
Giống như
thầy bói mù sờ voi, cô nhắm chặt hai mắt lục lọi cái chăn trên giường, sau đó
phủ lên cả đầu và người của anh, thật giống như đang đắp thi thể.
Quản anh ta
cái khỉ gió, quan trọng nhất là hiện tại cô cũng rất mệt mỏi, bị anh giằng co một
đêm, cô lại luôn luôn ngủ sớm dậy sớm, mí mắt đều đã muốn rơi xuống cả.
Nhưng lại tức
giận, như thế nào vẫn phải tìm chỗ ngủ a!
Không thể
làm gì, cô đành phải cầm lấy gối đầu chạy tới chen chúc với mẹ.
Không bao
lâu sau, phòng Quan mẹ lại thêm hai người cùng nhau chen chúc.
Sau đó,
Nghênh Xuân mới rốt cục hiểu được vừa rồi Đại vương gia kia nói họ các cô chú định
số mệnh của các cô là có ý gì .
Quan, gặp
được Vương, đương nhiên là phải cúi đầu cúi người, hết sức lấy lòng, ai bảo các
cô là thần tử đây!
Ô ô! Thật sự
sẽ là như vậy phải không?
Vậy tương
lai chính mình thật sự phải làm nha hoàn của anh ta sao? Cô không phải có số khổ
như vậy chứ?
Nghênh Xuân
nhịn không được thở dài.
Sau đó liền
nghe được hai em gái bên cạnh cũng một người tiếp một người thở dài một lượt.
Xem ra,
trong lòng mọi người đều có loại ý tưởng bất đắc dĩ này.
Sáng sớm,
trời còn chưa sáng, Nghênh Xuân đã rời giường.
Không có biện
pháp, cô vốn là muốn dậy sớm giúp các em gái làm bữa sáng. Hơn nữa tối hôm qua
nằm cả đêm thấy ác mộng. Cô mộng thấy Lan Tĩnh không mặc quần áo đuổi theo nói
muốn cô giúp anh ta kỳ lưng.
Người bình
thường nếu mộng như vậy, như thế nào ngủ được?
Khi cô còn
có chút hoảng hốt đến phòng bếp thì nhìn thấy một cái bóng dáng màu trắng ngồi ở
phòng khách, ngay lập tức liền dọa cô nhảy dựng. Hoàn hảo vừa đúng lúc che miệng
lại mới không kinh động đến người đàn ông ở trong phòng khách kia.
Chỉ thấy
anh ta mắt không chớp nhìn chằm chằm tivi, giống như là nhìn thấy kỳ tượng gì,
động cũng không động, cả người giống như bị dính chặt.
Đột nhiên,
một cỗ đồng tình ở chỗ sâu trong nội tâm của cô chậm rãi hiện lên. Cô nghĩ đến
nếu như mình cũng giống như Đại vương gia, vốn ở thế giới của mình, ở trong nhà
ấm áp của mình trôi qua thật tốt. Kết quả lại bị một cái máy móc không hiểu ra
sao hút lại đây, cô nhất định sẽ điên mất, không biết làm gì chỉ có thể khóc
lóc không ngừng. Làm sao còn có cảm xúc ổn định ngồi ở phòng khách xem tivi.
Cô cảm thấy
Đại vương gia này thực kiên cường, mình cũng hẳn nên đối