
với anh ta tốt một
chút chứ? Tuy rằng cô tuyệt không có thói quen để anh ta đem cô trở thành nha
hoàn bên người mà sai sử. Bất quá tiểu thiên sứ trong lòng cô vẫn tự nói với
mình sẽ đối anh em bọn họ tốt một chút.
Được rồi! Bữa
sáng thêm cho mỗi người cái trứng! Như vậy vừa vặn chứng minh cô vừa là một người
tốt thiện lương lại vừa đáng yêu. . . . Uh! Nhiều hơn thêm một cái mỹ lệ tốt lắm.
Nghênh Xuân
chuyên chú chuẩn bị bữa sáng, không có chú ý tới người đàn ông nguyên bản ở
trong phòng khách xem tivi đã chậm rãi tiêu sái đến cửa phòng bếp, lẳng lặng
nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Đêm qua
không nên đùa giỡn cô như vậy, anh chưa bao giờ biết mình có thiên phú đùa giỡn
phụ nữ. Loại chuyện này luôn luôn đều là tuyệt kỹ của Tam đệ. Anh luôn chỉ biết
là phải chăm chỉ nghiêm túc trong cuộc sống, bởi vì anh hiểu được thân phận của
mình, mọi việc không thể tuỳ ý làm bậy.
Nhưng không
biết anh trúng tà gì, vừa nhìn thấy vật nhỏ còn nghiêm túc hơn anh này, anh
chính là liền muốn đùa giỡn cô.
Anh vạn lần
không ngờ chính mình nhất thời cao hứng đùa cô, muốn xem xem ở dưới bề ngoài
nghiêm túc của cô có một linh hồn như thế nào, lại làm cho chính mình phát nghiện.
Nhìn thấy mặt
cô toàn bộ đều đỏ, bộ dáng vừa tức vừa thẹn, quả thực còn mỹ lệ động lòng người
hơn tiên nữ trên trời.
Ngày hôm
qua anh cả buổi tối đều ngủ không được, mặc dù hoàn cảnh mới với anh mà nói thật
bất an, nhưng thích ứng hoàn cảnh là huấn luyện cơ bản từ nhỏ đến giờ của anh
em bọn họ. Hơn nữa có một đồ chơi thần kỳ tên là "Tivi", cung cấp rất
nhiều tin tức của thời đại này, từng cái cũng đều làm cho anh cảm thấy vô cùng
vui sướng cùng bội phục, đồng thời cũng hiểu được mình cùng hai hoàng đệ ở
trong lịch sử đã không cón lưu lại tên. Loại cảm giác này thật sự là ngũ vị tạp
phần. (ngũ vị là đắng cay chua mặn ngọn, nghĩa nôm na của câu là lẫn lộn nhiều
cảm xúc).
Cho nên tối
hôm qua anh căn bản cũng không ngủ. Anh cùng hai em trai ở trong phòng khách thảo
luận thật lâu, thẳng đến vừa rồi bọn họ mới trở về ngủ. Ba người bọn họ đã cùng
đạt thành hiệp nghị, nếu như không có biện pháp lập tức trở về đến Đường triều,
ở hiện đại cũng nên tìm người phụ trách.
Anh nhớ tới
đối thoại lúc trước──
“Bổn vương
không ghét ở tại địa phương cái gì cũng tiện này. Bất quá bây giờ đã là thời đại
dân chủ rồi, đối với quý tộc sinh ra như chúng ta mà nói, thật là sự tình bất lợi.”
Lan Khang nói như vậy, bách khoa toàn thư trong tay cũng vẫn lật không ngừng. Đối
mặt với nhiều tri thức thần kỳ tràn ngập như vậy, làm cho anh quả thực giống
vào núi bảo, yêu thích không buông tay.
Mà vẫn luôn
chán ghét lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi - Lan Ngọc lại thích thế giới
này, bởi vì mỗi người đều có thể lựa chọn cho bản thân muốn sống qua từng ngày
như thế nào. Quan trọng hơn là anh không cần nghe phụ vương luôn quở trách anh
không có đủ khí khái nam tử, không cầu tiến.
“Chẳng lẽ đại
hoàng huynh còn muốn trở về sao? Cũng đúng, trở về có thể làm hoàng đế, mà đại
hoàng huynh làm hoàng đế là lựa chọn duy nhất.” Lan Ngọc nhìn đại ca mình. Từ
nhỏ đến lớn anh vốn không có hoài nghi tới chuyện Đại hoàng huynh sẽ không lên
làm hoàng đế.
Lan Tĩnh
không mở miệng.
Kỳ thật,
anh tuyệt không muốn làm hoàng đế, bởi vì anh không học được giống Phụ vương.
Hơn nữa trong lịch sử đã không còn ghi lại chuyện của anh, không phải sao? Cái
này chứng minh anh có trở về hay không cũng đều không có nhiều quan hệ.
Có thể muốn
trở về hay không? Đương nhiên có, nhưng trước mắt cũng chưa có biện pháp nào có
thể đưa bọn họ trở về. Huống chi anh phát hiện bản thân cũng không phải vội vã
muốn trở về đến như vậy. . . .
Lan Tĩnh
nhìn thân hình xinh xắn bận rộn ở trong phòng bếp. Cổ mảnh khảnh, bả vai tuyết
trắng, còn có một đôi chân cân xứng mỹ lệ, quần áo trên người đem thân hình cô
bày ra đầy đủ ── Tuy rằng anh cảm thấy bộ ngực con gái lớn hơn nữa mới tốt.
Hơn nữa cô
là một vật nhỏ nhiệt tình như lửa cùng bề ngoài luôn thích giả nghiêm túc của
cô hoàn toàn không phù hợp. Điểm này đêm qua anh cũng đã phát hiện.
Trong lúc một
nhà bốn người các cô tránh ở trong phòng thảo luận, oán giận, cảm khái, anh đã
phái hai hoàng đệ có khả năng đến bốn phía tra xét, góp nhặt rất nhiều tình
báo.
Muốn ở hiện
đại thần kỳ sống tiếp cũng không phải một việc khó, thậm chí sinh tồn ở thời đại
này còn đơn giản hơn ở Đường triều, vì người thế giới này tôn trọng tự do dân
chủ, bảo đảm cuộc sống quyền lợi nhân loại.
Anh không cần
thế lực hoàng tộc hoàng thân quốc thích cũng có thể một mình hảo hảo giành
chính quyền. Đây không phải cuộc sống chính mình từ trước tới nay vẫn hi vọng
được sống sao?
Ở trong này
không có uy danh phụ vương áp lực, càng không có thủ hạ như bóng ma giám thị,
cũng không có một cái ngôn hành cử chỉ không hợp lễ nghi sẽ bị sửa đúng.
Tự do, đáng
quý lại trân quý, mặc dù đối với anh là con cháu hoàng thất mà nói là đáng sợ,
bởi vì đây hoàn toàn trái ngược với ích lợi của mình.
Bất quá bây
giờ chính mình ở hiện đại, kh