
ói, hai người các nàng quan hệ vẫn không tệ, tuy là cô, lại như chị em ruột,
có thể nói chuyện phiếm.
Ở trong phòng khách cùng chị dâu hàn huyên vài câu,
Bạch Mẫn đi tắm rửa, chuẩn bị nghỉ ngơi, có chị dâu ở đây, cảm giác an tâm
không ít, cho dù lại có ảo giác, lại có thanh âm kỳ quái, cũng không phải sợ
hãi như vậy nữa. Hẳn là cha mẹ lo lắng nàng một người ở nhà, cho nên cố ý bảo
chị dâu trở về cùng nàng, dù sao con gái độc thân một mình ở nhà, thật sự có
điểm không ổn, hơn nữa nơi này vẫn là nằm trong một khu vực xa hoa.
Vẫn là cái hoàn cảnh kia, vẫn là những người đó, hiện
tại, Bạch Mẫn đã có thể nhận ra được Tư Mã Nhuệ, nàng biết vị vương công quý
tộc mặc tố y này là một vị Tứ thái tử của thời đại này, người bộ dạng thật đúng
là không sai, mi thanh mục lãng, mặt nhược hoa đào, là nam nhân tiêu chuẩn dễ
nhìn, nếu Đổng Vi Vi nhìn thấy, nhất định hai mắt tỏa ánh sáng, người có loại
diện mạo giống như hắn, ở hiện đại cũng là khó tìm, nhất là trên người hắn còn
có khí chất cao quý đặc thù, đây là do hoàn cảnh sinh hoạt trong hoàng cung, từ
nhỏ dưỡng thành, đương nhiên bên trong cũng có thành phần trời sinh.
Không biết vì cái gì, Bạch Mẫn không hề sợ hãi nhìn
thấy người này, thậm chí có chút hy vọng nhìn thấy người này, giống như chỉ cần
nhìn thấy hắn, liền cảm thấy trong lòng có chút vui vẻ.
Chính là, hắn vẫn như cũ mày không giãn ra, vẻ u buồn
vẫn đang ngày một nặng nề, nét trầm mặc cũng không có giảm bớt nửa phần. Bạch
Mẫn đối với nữ tử kêu “Phong nhi” kia thật sự là cực tò mò, rốt cuộc là một nữ
tử như thế nào, làm cho Tư Mã Nhuệ quyến luyến thật sâu như thế?
Một vị nữ tử chắc là nha đầu từ bên ngoài đi đến, trên
mặt có chút tức giận, miệng than thở như vừa nói xong cái gì, đi vào trong
phòng, dùng thanh âm có chút không vui nói: “Tứ thái tử, Ngụy đại nhân cầu
kiến….dường như mang đến cho ngài một người mới. Hình như chính là người ngày
hôm qua cùng Mạnh lão phu nhân đến xem ngài, Mạnh tiểu thư.”
Tư Mã Nhuệ nhướng mày, nhớ không nổi ngày hôm qua có
người nào đến xem qua chính mình.
Bạch Mẫn sửng sốt một chút, thấy từ bên ngoài tiến vào
một vị quan viên, tuổi ước chừng khoảng bốn, năm mươi tuổi, khí sắc không được
tốt, thấy Tư Mã Nhuệ, lập tức thi lễ, “Tham kiến Tứ thái tử.”
“Đứng dậy đi.” Tư Mã Nhuệ thanh âm thản nhiên, tựa hồ
luôn luôn nghĩ đến tâm sự gì, không nói lời nào, nhưng cũng không biểu hiện hắn
không xã giao với người, người đến đây, hắn tựa hồ vẫn lễ phép, thậm chí đối
với Thái Hậu dùng dược khống chế hắn đều biểu hiện không sao cả, trừ bỏ thời
điểm một mình một người thẫn thờ, cái thời điểm kia hắn làm một chuyện duy
nhất, chính là tưởng niệm Mộ Dung Phong.
“Thần không dám đứng lên, tội nữ Hồng Ngọc phạm phải
đại sai…” Ngụy đại nhân cúi đầu, không dám ngẩng đầu, tuy rằng ngồi đối diện là
cháu ngoại trai của chính mình thê tử, nhưng, dù sao cũng là quan hệ quân thần,
nói như thế nào?
“Phong nhi cũng không phải do nàng tiễn bước, nàng làm
sao phạm đại sai, đứng dậy đi.” Tư Mã Nhuệ quyện quyện nói, ánh mắt không có
rời đi tờ giấy trên bàn một chút, nét chữ trên đó cơ hồ đã muốn làm cho hắn
nhìn như có sinh mệnh, thấy thế nào đều là Mộ Dung Phong cười yếu ớt cùng nhăn
mày. “Vết thương của nàng như thế nào rồi?”
“Mỗi ngày có Lệ phi nương nương an bài Tiểu Ngũ đi bôi
thuốc, đã đỡ hơn nhiều.” Ngụy đại nhân chính mình cũng không rõ ràng, vì sao
một cái vết thương nhỏ trên mu bàn tay Hồng Ngọc, lại đau đớn thống khổ như
thế, thế nhưng đau đến ngất đi tỉnh lại, la hét chính mình sẽ không phạm sai
lầm như vậy nữa, hại người lại hại mình.
Rốt cuộc cái gì sai? Nàng không chịu nói, chính là cắn
răng, ngày ngày chịu đau đớn tra tấn. Thái Hậu là niệm tình nàng cùng Vân Tuệ
quận chúa là tỷ muội, cho phép nàng về nhà mẹ đẻ dưỡng bệnh, nếu không, nay
cũng phải cùng Tư Mã Cường, Lưu phi cùng nhau lạnh lùng ở Tư Quá uyển.
Ngụy đại nhân do dự một chút, nói: “Thần có người bạn
tốt nhất, trong nhà có một nữ nhi, tính cách hiền thục, ôn nhu, nếu nói giống
nhau, đến có vài phần tương tự cùng Tứ thái tử phi, cùng Hoàng Thượng nhắc tới,
Hoàng Thượng xem cũng vừa ý, làm cho vi thần mang đến để Tứ thái tử ngài xem
một chút.”
Tư Mã Nhuệ quay đầu nhìn Ngụy đại nhân, khẽ hừ một
tiếng, “Chính là giống nhau như đúc thì sao, có năng lực như thế nào?”
“Này…” Ngụy đại nhân dừng một chút, có chút xấu hổ,
chỉ phải nhẹ giọng gọi một tiếng, “Mạnh cô nương, tiến vào trông thấy Tứ thái
tử.”
Bạch Mẫn thực tò mò, hướng cửa nhìn lại, thấy một vị
nữ tử tuổi thanh xuân từ bên ngoài đi vào, xem bộ dáng cũng bất quá trên dưới
hai mươi tuổi, bộ dạng mi thanh mục tú, cử chỉ ôn nhu nhàn tĩnh, nhìn đến là thập
phần dễ thân. Đối với Tứ thái tử khom người thi lễ, nhẹ giọng nói: “Mạnh Uyển
Lộ tham kiến Tứ thái tử.”
Tư Mã Nhuệ biểu tình lạnh lùng, ngữ khí thản nhiên,
ngay cả mí mắt cũng không động một chút, chính là nói, “Nhìn không cảm thấy có
chỗ nào giống, làm sao đến thì về như thế đi thôi. Phong nhi tuy rằng tính tình
ôn hòa, nhưng nếu trở về thấy bên người ta có thêm