
ức phân phó Nhã Lệ đưa một ít dược đi qua, nay, nhìn tình hình hắn càng
ngày càng nghiêm trọng, con hãy lập tức đi phân phó Nhã Lệ một lần nữa tăng
thêm liều lượng dược, bất luận như thế nào cũng phải chống đỡ được trong khoảng
thời gian này, một thời gian sau, có lẽ sẽ đỡ.”
Một hơi nói xong, Thái Hậu có chút mệt, dừng lại, thở
hổn hển.
“Có thể hay không ảnh hưởng đến thân thể hắn?” Hoàng
hậu lo lắng hỏi.
Thái Hậu lắc lắc đầu, “Tạm thời sẽ không, cho dù có
ảnh hưởng, về sau chậm rãi điều dưỡng là được, nay phải nghĩ hết mọi biện pháp
lưu hắn ở trong cung.”
Hoàng hậu khe khẽ thở dài, gật gật đầu.
“Hắn có hay không nói phải xử trí mẫu tử Lưu thị như
thế nào?” Thái Hậu nghĩ nghĩ hỏi.
Hoàng hậu lắc lắc đầu, cũng có chút khó hiểu nói:
“Người vừa hỏi như vậy, con dâu đến là muốn nói một việc rất lạ, theo đạo lý,
hắn để ý Phong nhi như vậy, nay Phong nhi bởi vì mẫu tử Lưu thị mà xảy ra
chuyện ngoài ý muốn, nếu có khả năng, hắn chắc chắn tự tay kết liễu Lưu thị, nhưng
hắn không có làm, hắn làm cho Lệ phi giải độc của Lưu thị, đưa nàng cùng Tư Mã
Cường mẫu tử hai người đi Tư Quá uyển, còn dặn người chăm sóc, về phần Hồng
Ngọc, bởi vì vết thương trên tay, Nhuệ nhi cố ý cho phép nàng có thể về Ngụy
phủ tĩnh dưỡng, chờ vết thương trên tay tốt hơn về sau lại đi Tư Quá uyển. Về
phần Nhuệ nhi vì sao như thế, không người nào biết, con dâu cũng đoán không
ra.”
Thái Hậu cũng đoán không ra nguyên nhân, trong lòng
thật sự là hận không thể thiên đao vạn quả nữ nhân Lưu thị kia.
Một ngày kia, sau khi Mộ Dung Thiên tỉnh lại, chuyện
đầu tiên làm, chính là vọt vào phòng Mộ Dung Tuyết, nâng tay cho Mộ Dung Tuyết
một cái tát, đánh cho Mộ Dung Tuyết khóe miệng đổ máu, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu,
Mộ Dung Thiên tức giận đến cả người run run, oán hận nói: “Mộ Dung Tuyết, từ
nay về sau, ngươi sống hay chết cùng Mộ Dung gia không quan hệ, ngươi nhớ kỹ
cho ta, ta thề với mẫu thân dưới cửu tuyền, từ hôm nay trở đi, Mộ Dung Tuyết
ngươi chính là Tuyết phi của Hoàng Thượng, vì ngươi, hy sinh hạnh phúc của Tam
muội khi còn sống, vì ngươi, đánh mất tính mạng của Tam muội. Ngươi, thật sự là
kiếp số của Mộ Dung gia! Ta hận ngươi!”
Mộ Dung Tuyết nhìn Mộ Dung Thiên khóc thương tâm, nhất
thời mờ mịt, Tam tỷ xảy ra chuyện gì?
“Xuân Hỉ, xảy ra chuyện gì?”
Xuân Hỉ không nói gì, không biết nói như thế nào, chỉ
có trầm mặc!
“Xuân Hỉ, Tam tỷ của ta đâu? Tỷ ấy rốt cuộc xảy ra
chuyện gì?”
Xuân Hỉ chính là khóc, nói không nên lời, biết nói như
thế nào? Nói cho Mộ Dung Tuyết, Tam tỷ của nàng nay sinh tử chưa biết?! Chỉ sợ
nàng sẽ điên mất.
“Đại tỷ!…” Mộ Dung Tuyết nhìn Mộ Dung Thiên, Mộ Dung
Thiên mặt không chút thay đổi, từ trong phòng từng bước một đi ra ngoài, không
hề quay đầu lại.
“Xuân Hỉ, Tam tỷ của ta rốt cuộc như thế nào rồi?!
Ngươi nhanh lên nói cho ta biết!….” Mộ Dung Tuyết cơ hồ điên mất , đại tỷ lần
đầu tiên bi ai và phẫn nộ như thế, chỉ trích nàng như thế, rốt cuộc Mộ Dung
Phong xảy ra chuyện gì? Vì cái gì nàng sau khi rời khỏi đây cũng không có trở
về?
“Tam tiểu thư…nàng…nàng…nàng đã xảy ra chuyện.” Xuân
Hỉ thanh âm nghẹn ngào ở cổ họng, không biết giải thích như thế nào, “Là, là
Lưu phi nương nương đâm bị thương ngựa, không, là, là Nhị thái tử bắt cóc Tứ
thái tử phi, sau đó, sau đó, con ngựa kia, kéo theo Tứ thái tử phi, không biết
đi nơi nào, đã phái người đi tìm,….nương nương! Nương nương! Người đâu!….”
Mộ Dung Tuyết chỉ cảm thấy một hơi chặn ở ngực, nói
không nên lời cảm giác bị đè nén cùng khó chịu, nhìn Xuân Hỉ, cũng muốn hỏi rõ,
nhưng vừa mở miệng, một ngụm máu tươi văng lên mặt Xuân Hỉ, ánh mắt nhắm lại,
ngất đi.
Ba ngày sau.
Yên Ngọc bưng cơm tiến vào, nhìn Tư Mã Nhuệ, không dám
mở miệng, đem cơm đặt lên bàn, Tư Mã Nhuệ đã ngồi như vậy ba ngày, cứ như vậy
ngồi, nhìn chữ trên giấy ngẩn người.
“Yên Ngọc, có phải hay không trong nước trà có gì đó
khác?” Tư Mã Nhuệ lạnh lùng hỏi, ngữ khí đến còn là bình tĩnh.
Yên Ngọc bất an nhìn Tư Mã Nhuệ, Thái Hậu cùng Hoàng
hậu dặn nàng ở trong nước trà của Tư Mã Nhuệ hạ “độc”, lúc bắt đầu, Tư Mã Nhuệ
đại khái là vì đắm chìm trong bi ai cũng không có để ý biến hóa trên thân thể
chính mình, nhưng là, dược của Lệ phi khiến cho hắn không thể đứng thẳng hoặc
đi lại trong thời gian dài, chỉ có thể ngồi, một thời gian sau, hắn đương nhiên
phát hiện .
“Tứ thái tử, nô tỳ, nô tỳ….” Yên Ngọc ấp a ấp úng,
không biết giải thích như thế nào.
Tư Mã Nhuệ khe khẽ thở dài, khoát tay áo, mệt mỏi nói:
“Thôi, ngươi tự nhiên là không có gan này, thuốc này tà môn như thế, hẳn là
thuốc của Ô Mông quốc, trừ bỏ Lệ phi không ai có loại thuốc tà môn giống như
thuốc này, sợ là chủ ý của tổ mẫu. Đi xuống đi.”
Tư Mã Nhuệ thế nhưng không phản kháng, đối với cơm
trước mặt máy móc ăn, một ngụm lại một ngụm cứng rắn xuống nuốt, Yên Ngọc nhìn
xem mà lòng chua xót, chỉ có thể chạy ra bên ngoài rơi lệ.
Từ sau khi Mộ Dung Phong xảy ra chuyện, Xuân Liễu cũng
không có nói qua một câu, chính là một người lặng lẽ rơi lệ, trốn tránh mọi
người, một lần lại một lần