
lắng mất đi.” Bạch Mẫn mỉm cười nói, tâm tình dưới ánh mặt trời sáng sủa rất
nhiều, vẫn là cảm giác bên ngoài tốt, ít nhất không cần lo lắng lại đột nhiên
xuất hiện những người mơ hồ cùng thanh âm kêu gọi kỳ quái, cho dù là thật sự có
quỷ, chỉ sợ cũng sợ ánh mặt trời đi.
Một chiếc xe hơi màu đỏ, dừng ở trước mặt xe bọn họ,
Đoạn Chi Sơn mạnh mẽ giẫm phanh lại, xe két một tiếng, mạnh mẽ dừng lại ngay
sát đó, Bạch Mẫn chỉ cảm thấy chính mình bị hung hăng ném về phía trước, lập
tức theo bản năng dùng hai tay đưa ra phía trước chống đỡ, miễn cưỡng ngồi ổn.
Đoạn Chi Sơn dường như là nhận ra chủ nhân của chiếc
xe này, nhướn mày, mở cửa xe, xuống xe, cửa kính chiếc xe hơi màu đỏ hạ xuống,
bên trong xe là một cô gái tuổi còn trẻ, xinh đẹp, hiện đại, lộ ra một cỗ lực
dụ hoặc chết người. “Chi Sơn, đã lâu không gặp?”
Bạch Mẫn mỉm cười, thế này mới đúng, lấy nhân phẩm của
Đoạn Chi Sơn, nếu không có chuyện xưa, liền rất không có ý nghĩa, nhất định
phải có chuyện xưa, hơn nữa là chuyện xưa loạn loạn, mới chính xác, mới đúng
với một người rất tốt, tự cho mình rất cao như anh ta.
Đoạn Chi Sơn quay đầu nhìn Bạch Mẫn trong xe, lại thấy
Bạch Mẫn vẻ mặt biểu tình mừng rỡ chế giễu, ngồi ở kia, thực thoải mái, nhàn
nhã. Hắn trong lòng nhất nhạc, cô gái này thật là thú vị, như phản ứng bình
thường, hẳn là hoặc quay đầu bước đi, hoặc chính là tức giận phát hỏa, nàng thì
khác, chính là lẳng lặng ngồi, trên mặt mang theo ý cười, bộ dáng chờ xem náo
nhiệt.
“Chi Sơn!” Cô gái bên trong chiếc xe đỏ nhưng là không
thuận theo, thanh âm hờn dỗi, cố ý biểu hiện quen thuộc ra ngoài, đều là vì
muốn làm cho Bạch Mẫn biết, nàng mới là người phụ nữ của người đàn ông này.
Đoạn Chi Sơn cau mày nói: “Nguyệt Lạc, chuyện gì?”
“Em nhớ anh.” Nguyệt Lạc cũng không để ý bên cạnh có
cô gái khác, căn bản là không đem Bạch Mẫn trong xe để vào mắt, một cô gái im
lặng, không tính nhận người như vậy, làm sao là đối thủ của nàng, “Cho nên cố ý
tới tìm anh.”
Đoạn Chi Sơn không kiên nhẫn nói: “Anh hôm nay có
việc, hôm khác nói sau.”
“Là bởi vì người phụ nữ trong xe kia?” Nguyệt Lạc từ
trên xe bước xuống, đi đến ngoài cửa sổ xe Bạch Mẫn, lấy tay gõ vào cửa kính
xe, chờ Bạch Mẫn hạ cửa kính xe xuống, cô nhìn nhìn, nói, “Cô là ai?”
Bạch Mẫn mỉm cười, nàng cũng không nghĩ muốn khuấy
động dòng nước hỗn loạn này, mở cửa xuống xe, nhìn Nguyệt Lạc, cô gái xinh đẹp,
ở trong chuyện tình cảm nhất định rất cởi mở, làm gì cùng với người như thế làm
cuộc chiến tranh đoạt tình yêu, nàng khẽ mỉm cười, nhìn Nguyệt Lạc nói: “Vấn đề
này không quan trọng, hai người cứ nói chuyện, tôi trước một mình từ từ đi tới,
phía trước có cửa hàng đã mở sớm, tôi ở đằng kia chờ hai người.”
Nguyệt Lạc sửng sốt, Đoạn Chi Sơn cũng là sửng sốt,
Bạch Mẫn hướng bọn họ khoát tay áo, mỉm cười đi về phía trước, cảm tình, là thứ
tối không được tính toán, thiệt tình là quan trọng nhất, nếu là của chính mình,
không cần sốt ruột, không phải của chính mình, làm gì miễn cưỡng, Đoạn Chi Sơn
này, thật sự không phải sở thích của nàng, hắn muốn theo đuổi là chuyện của
hắn, còn nàng nhận hay không, mới chính là chuyện của nàng.
Tuy là sáng sớm, trong không khí cũng đã có mùi khói ô
tô, còn có các loại mùi khác đã sớm một chút phô ra, dường như đột nhiên nhớ
tới, tựa hồ có một loại không khí rất tốt, ngọt ngào, thanh thanh thích thích,
chính là nhớ không nổi ở địa phương nào.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là chỗ nào xảy
ra vấn đề?
Ánh mặt trời hạ xuống, là tịch mịch bình thản, Đoạn
Chi Sơn cùng Nguyệt Lạc còn không có lại đây, Bạch Mẫn im lặng ngồi, nhìn ngoài
cửa sổ, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận tơ vương.
Nhắm mắt lại, giống nhau lại nhớ tới cái hoàn cảnh
kia, vẫn như cũ là nam nhân kêu Tư Mã Nhuệ, đột nhiên gian, tựa hồ đã qua mấy
ngày nay tử, hé ra khuôn mặt đã muốn tiều tụy làm cho người ta đau lòng, quyện
quyện thần thái, đoán không ra trầm mặc, lẳng lặng ngồi, nhìn tờ giấy đặt trên
bàn, trên đó là lời bài hát [ Thủy điều ca đầu '> của Tô Thức, nhìn đến những ca
từ này, bên tai Bạch Mẫn lập tức vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng
của Vương Phỉ, khiến trong lòng nàng từng đợt tịch mịch.
Đột nhiên cười khổ, mới phát hiện lệ đã doanh tròng,
không biết vì sao, chính là đau lòng, đau lòng nam nhân kia ngẩn người nhìn tờ
giấy trước mặt, nhìn, tay lại chạm không đến, đau lòng, nhưng không có cách nào
cho hắn ấm áp, Phong nhi kia, là ai? Làm cho hắn thương tâm như thế!
Đột nhiên, có bóng người đi vào, là một nam nhân ôn
hòa, vỗ về vai của Tư Mã Nhuệ, nhẹ nhàng nói: “Tứ đệ, tội gì như vậy, có một số
việc, chỉ có thể chấp nhận. Liền như ta năm đó, như đệ hôm nay.”
Tư Mã Nhuệ không nói, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm
tờ giấy trước mặt, nhìn nét chữ trên đó, giống như thấy được bộ dáng của Mộ
Dung Phong, cầm bút, hàm chứa ý cười, đứng ở trước mặt hắn, ôn nhu cười, hờn
dỗi trách, làm cho hắn có một thân một lòng hạnh phúc, lệ và cười, cùng nhau
chảy xuống.
Tư Mã Triết nhìn, trong lòng đau, năm đó hắn cùng Hồng
Ngọc cũn