XtGem Forum catalog
Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Vượt Qua Ngàn Năm Yêu Chàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325063

Bình chọn: 8.5.00/10/506 lượt.

ng có đóng nhanh, tiếp theo là một trận gió lớn, vù vù, dường như

trời mưa.

Bạch Mẫn cảm thấy có từng đợt chóng mặt, là cảm giác

xóc nảy, phập phồng, không thể khống chế, tốc độ rất nhanh, bên tai tất cả đều

là tiếng gió, tóc đánh vào trên mặt rất đau, muốn bắt lại, nhưng cái gì cũng

bắt không được. Sau đó, sau đó….dường như là đột nhiên nhẹ nhàng, rơi xuống,

rơi xuống, thời gian thật dài rơi xuống, sau đó là làn nước lạnh lẽo, đem nàng

đẩy về phía trước, thân thể cùng nước tựa hồ là hoàn toàn dây dưa cùng một chỗ,

không tự chủ được hôn mê cùng sợ hãi.

Là thanh âm tê tâm liệt phế, “Phong nhi!….”

Bạch Mẫn lập tức tỉnh táo lại, trong bồn tắm nước vẫn

ấm, vẫn ngâm mình ở trên mặt nước tự do xem xét, cửa sổ phòng tắm đã đóng chặt,

bên ngoài là ánh trăng như nước, không có gió, không có mưa. Bạch Mẫn có chút

bất an nhìn chung quanh xem, chẳng lẽ là thân mình không thoải mái, cho nên đặc

biệt dễ dàng gặp ác mộng? Vẫn là có nguyên nhân gì khác?

Từ trong phòng tắm đi ra, mặc bộ đồ tắm bọc kín người,

Bạch Mẫn lười biếng cầm chén đồ uống, nằm ở trên ghế sô pha xem ti vi, tiếng

chuông điện thoại đột nhiên vang lên, làm nàng giật mình nhảy dựng, đang muốn

đưa tay ra lấy điện thoại, lại đột nhiên cảm thấy trên cổ có chút đau, lấy tay

sờ, dính một chút máu, Bạch Mẫn lập tức từ trên sô pha hốt hoảng nhảy xuống,

chạy đến trước gương, phát hiện trên cổ có một vết thương nhợt nhạt, có một

chút vết máu. Như thế nào cắt qua ?

Cúi đầu, cầm khăn tay chuẩn bị chà lau, lại mở to hai

mắt nhìn, nhìn gương, trong gương, một nữ tử xa lạ mà quen thuộc, tố y, khiết

dung, xinh đẹp, lịch sự tao nhã, ‘mi gian vi sầu, thần bạn có ưu’ (‘trên mi mắt

có sầu lo, trên môi có nét ưu tư’…nhưng mình thấy để như thế hay hơn…) cũng

đang lẳng lặng nhìn nàng, cũng là biểu tình kinh ngạc. Nàng kia trên cổ cũng có

vết thương nhợt nhạt giống như nàng, chính là, chính là, đó tuyệt đối không

phải một cô gái hiện đại, nàng mặc cổ trang xinh đẹp, cài trâm ngọc cổ đại.

Bạch Mẫn hô hấp cơ hồ đình chỉ, cảm thấy sợ hãi, kiên

trì quay đầu lại, phía sau cũng không một bóng người, chỉ có chính nàng, lại

kiên trì quay đầu đến xem gương.

Trong gương là chính mình dung nhan, vẻ mặt hoảng sợ

bất an, vẻ mặt biểu tình ngốc hề hề, đang cầm tờ khăn giấy nhìn chằm chằm trong

gương, nàng cầm khăn tay làm cái gì?… suy nghĩ hơn nữa ngày, mới mơ hồ nhớ tới,

là chính mình trên cổ có một vết máu nhợt nhạt, lau lau, trên khăn tay sạch sẽ

như lúc ban đầu, cái gì cũng không có, lại nhìn, chính mình trong gương, trên

cổ làn da trơn bóng nhẵn nhụi, ngay cả một dấu vết cũng không có.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Bạch Mẫn cơ hồ

là từng bước lẻn đến bên cạnh điện thoại, số điện thoại quen thuộc, là Đổng Vi

Vi. Nàng nắm lên điện thoại, đi lên nói là: “Vi Vi, lại đây theo giúp tớ, tớ hai

ngày nay gặp quỷ, làm tớ sợ muốn chết.”

“Không được! Tớ bây giờ đang ở bên ngoài, tớ là muốn

nhờ cậu giúp tớ giao thủ cơ phí, tớ cùng nhóm bạn của tớ đang đi thăm thú non

sông tươi đẹp.” Thanh âm của Đổng Vi Vi vang dội mà vui vẻ, “Tớ hiện tại đã ở

trên đường, trở về không được, cái gì gặp quỷ nha, nói không chừng là cậu trong

lòng có quỷ, ha ha, nhớ giúp tớ giao thủ cơ phí, trở về tớ mời cậu ăn cơm!”

(hjx, mình cũng không biết ‘giao thủ cơ phí’ là như thế nào nữa, đành để nguyên

vậy…)

Bạch Mẫn thở dài, buông điện thoại, vọt tới các phòng,

bằng tốc độ nhanh nhất bật tất cả đèn lên, mở tủ bát ra, lại một lần nữa xác

nhận tất cả các cửa sổ đều đóng chặt, không có một chỗ nào khả nghi, mới trở

lại phòng khách, ngồi ở trên sô pha, trên ti vi là một chương trình nàng bình

thường tuyệt đối sẽ không xem, người trên ti vi đang ngốc hề hề cười.

Xong rồi, xong rồi, Bạch Mẫn trong lòng thán, chỉ cần

nàng nhắm mắt lại, sẽ mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở trong một cái hoàn cảnh lạ

lẫm, nhìn thấy những người xa lạ.

Nhưng mà cũng không thể không ngủ đi.

Trong giấc mơ vẫn là tố y nam tử kia, ở trong một đình

viện nói không nên lời là quen thuộc hay là xa lạ, cùng với gió thu, uống rượu

giải sầu, thật sự là tửu lượng rất cao, một ly lại một ly, dường như đang uống

nước sôi, vẻ mặt cô đơn.

Chính mình liền đứng ở một bên hắn, nhưng hắn nhìn

không thấy chính mình, thật muốn nói với hắn một tiếng, “Uống rượu hại đến thân

thể, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng, thời gian qua đi sẽ không có chuyện gì

nữa.” Nhưng hắn nhìn không thấy chính mình, cũng nghe không thấy chính mình

nói, nàng chỉ có thể đứng ở một bên nhìn lo lắng suông. Tuy rằng không biết

người này, nhưng trong lòng lại cảm thấy có không hiểu cảm động, vì cái người

kêu “Phong nhi”, thương tâm khổ sở thành cái dạng này, nhất định là người si

tình, người như vậy ở xã hội hiện nay thế nhưng là rất khó tìm, chính là không

biết cái người kia kêu “Phong nhi” cái gì thái tử phi, rốt cuộc xảy ra chuyện

gì.

Một nữ tử bộ dáng nha hoàn đi tới, thanh âm u buồn

nói: “Tứ thái tử, ngài không cần như vậy, như vậy lại uống tiếp, sẽ làm bị

thương đến thân thể, nếu là Tứ thái tử phi trở về thấy được, nhất địn