
hết thế nào. Nhìn Yên Ngọc, nàng cười nói, “Yên
Ngọc, ta nghĩ ta muốn đi thỉnh an Tổ mẫu, ngươi có muốn đi cùng ta không? Xuân
Liễu, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”
Yên Ngọc vui vẻ
nói, “Chủ tử, nô tỳ đương nhiên đi theo người.”
Vương Bảo đi tìm
xung quanh đã lâu nhưng đều không thấy Tứ thái tử Tư Mã Nhuệ. Những nơi Tứ thái
tử bình thường lui đến y đều có đến, nhưng không nơi nào thấy bóng dáng của Tứ
thái tử.
Ủ rũ trở về, trên
đường y đụng phải một thái giám trong phủ Đại thái tử, trong lúc vô ý nói
chuyện, Vương Bảo mới biết chủ tử của mình đang ở trong phủ Đại thái tữ. Y vội
vàng chạy đến, thấy Tư Mã Nhuệ, không cần Vương Bảo mở miệng y lập tức từ trong
phủ Đại thái tử đi ra, hỏi ngay một câu, “Nha đầu Mộ Dung Phong kia đã trở
lại?”
“Đúng vậy thưa chủ
tử, thái tử phi vừa mới trở về.– Cũng không phải là vừa mới trở lại, nô tài tìm
ngài đã một hai canh giờ, vậy là thái tử phi cũng nghỉ ngơi được khoảng một hai
canh giờ, đi đường mệt nhọc, người nhất định là rất mệt mỏi.” Vương Bảo là thị
vệ có mang vũ khí bên người của Tư Mã Nhuệ, tuy là thái giám, nhưng y có chức
quan.
Tư Mã Nhuệ cũng không nói nhiều, thậm chí cũng
không thèm cáo từ, mang theo Vương Bảo rời khỏi phủ Đại thái tử. Y quả thật sắp
điên mất rồi!
Nha đầu Mộ Dung Phong này không phải đáng ghét bình
thường đâu, mà là cực kỳ đáng ghét. Đáng ghét tới mức hắn muốn lập tức lôi nàng
đến trước mặt, hung hăng đập cho nàng một trận mới hả dạ.
Hắn mang theo Vương Bảo vội vàng rời phủ Đại thái tử trở về phủ của mình, cả
sân chỉ thấy toàn người hầu đang lặng lẽ làm việc, vừa gặp ngay Xuân Liễu đang
sửa soạn vật phẩm, nhưng không có thấy Mộ Dung Phong, Xuân Liễu nói nàng vừa
mới cùng Yên Ngọc đi thỉnh an Thái hậu nương nương rồi.
Tư Mã Nhuệ lại chạy tới cung Tường Phúc, được lắm, lại không thấy người, cung
nữ trong cung nói Thái hậu nương nương và Tứ thái tử phi đã cùng đi dạo hoa
viên rồi, hoa viên nào chứ, biết là trong cung nhưng chẳng rõ là hoa viên nào,
chẳng lẽ phải đi hỏi từng người từng người một, đến từng nơi từng nơi tìm?
Tư Mã Nhuệ thật sự đã phát hỏa rồi, lại không có nước đâu mà dập. (Juu:
*nín cười* nín cười*)
Mà Mộ Dung Phong thì đang cùng Thái hậu ở hoa viên thưởng cúc, vừa thấy Mộ Dung
Phong đến, Thái hậu thực sự cực kỳ vui vẻ, nắm lấy tay Mộ Dung Phong, tươi cười
tràn đầy khuôn mặt. Mộ Dung Phong thi lễ rồi đem mấy thứ đồ chơi nhỏ mua ở dọc
đường dâng lên Thái hậu, toàn đồ thủ công vụng về thô ráp, nhưng Thái hậu chưa
bao giờ thấy qua nên rất thích.
Các đại thần trong triều thường tiến cung những vật phẩm xinh đẹp, tinh mỹ,
trân quý, hiếm có không kể hết, nhưng có ai là thật lòng? Thái hậu thừa biết,
đưa này đưa kia, chẳng qua cũng chỉ là muốn niềm vui của Thái hậu, gián tiếp
làm Hoàng thượng vui vẻ, có thể được khen thưởng. Nhưng Mộ Dung Phong không như
thế, nàng chính là thấy chúng đáng yêu thú vị nên mới mua về cho Thái hậu vui,
cho nên Thái hậu mới thực sự thích, những thứ có thể mua bằng tiền, nếu muốn,
Hoàng thượng có thể mua cả một xe ngựa về, nhưng tấm lòng chắc chẳng bằng một
phần của Mộ Dung Phong.
Hoa viên cúc nở rộ, hương thơm ngào ngạt, Tiểu Đức Tử đi theo phía sau hầu hạ,
hai cung nữ theo hầu Thái hậu cũng vui vẻ, vui vẻ đi theo chậm rãi thong dong
trong vườn.
“Phong nhi, chúng ta đến đình lý phía trước ngồi nghỉ ngơi uống trà đi, con ấy,
vừa mới từ bên ngoài trở về, cơ thể nhất định rất mệt mỏi” – Thái hậu thân
thiết nói.
“Cám ơn Tổ mẫu” – Mộ Dung Phong nhu thuận cười, đối với nàng mà nói, Thái hậu
cũng chỉ là một bà lão mà thôi, ở thời đại kia của Bạch Mẫn, nàng cũng có bà
nội, bà ngoài, nàng không sợ Thái hậu, có gì đáng sợ đâu, mạc danh kỳ diệu xuất
hiện tại triều đại này, sinh mệnh đối với nàng mà nói, cũng chỉ là một giấc
mộng thời gian mà thôi, nói không chừng một khắc nào đó tỉnh lại đã thấy mình ở
một triều đại khác, một thế giới khác.
Bên ngoài có một thái giám chạy tới nói nhỏ với Tiểu Đức Tử vài câu, Tiểu Đức
Tử bước lên vài bước, thưa với Thái Hậu và Mộ Dung Phong: “Thái hậu nương
nương, Tứ thái tử phi. Người của phủ Đại thái tử vừa tới nói người nhà Tứ thái
tử phi đều đang ở trong phủ Đại thái tử, thỉnh Thái hậu nương nương cùng Tứ
thái tử phi có muốn tới gặp qua một cái không?”
“Thật không?” – Thái hậu tủm tỉm cười nhìn Mộ Dung Phong – “Phong nhi, có muốn
qua gặp một cái không?”
Mộ Dung Phong cười, nhìn Tiểu Đức Trư nói: “Đức công công, phiền ngươi chuyển
lời với công công vừa tới một tiếng, Mộ Dung gia dù có hưng thịnh cũng không
thể vô lễ như thế, một đám người tuổi còn nhỏ, sao dám bảo Thái hậu phải tới
thăm, thật quá thất lễ. Phiền hắn chuyển lời tới người nhà Phong nhi một tiếng,
có thời gian ta sẽ qua thăm.”
Tiểu Đức Tử thầm nói trong lòng, Mộ Dung Phong quả nhiên có tri thức, hiểu lễ
nghĩa, lời này nói ra, làm cho người ta nghe cũng thoải mái, chẳng trách Thái
hậu sủng ái nàng như thế, nói thật, có khi Đại thái tử phi cũng chẳng để ý được
như nàng. Xoay người đi đến chỗ thái giám kia nói vài câu, thái g