
ợng, một người là con dâu của Hoàng thượng, gặp nhau
tất sẽ ái ngại, chi bằng tránh đi cho khỏi cảm thấy mất tự nhiên.
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, cười nhẹ, nói – “Sao phải thế? Nơi này là Long
Thúy Uyển, cũng không phải Noãn Ngọc Các, sao nàng tới được mà ta lại không,
người có lỗi cũng chẳng phải ta, sao ta phải ngại nàng, nàng còn phải ngại ta
mới đúng.” (Juu: tỷ nói chỉ có đúng
\:m/)
Tư Mã Nhuệ cười, hắn chính là thích kiểu tính cách trong sáng này của Mộ Dung
Phong, như thể cổ ngọc thượng hảo, trong trẻo rõ ràng không xác định, thanh
lịch và tao nhã khó tả, hòa lẫn với thanh lệ thoát tục, khiến người ta nhìn
thấy mà khó thốt nên lời.
“Chỉ là…” – Mộ Dung Phong đột nhiên bướng bỉnh cười, nụ cười này, tựa như ánh
mặt trời, Tư Mã Nhuệ cảm thấy từ ánh mắt đến tận đáy lòng đều sáng lạn không có
lấy một chỗ ảm đạm – “Ta phải xưng hô thế nào với Hoàng thượng đây? Ngẫm lại
thật sự là khó xử.”
“Khó xử thế nào?” – Tư Mã Nhuệ có chút khó hiểu – “Nàng không phải vẫn gọi y là
phụ hoàng sao? Chúng ta cứ xưng hô giống nhau là được.”
“Thật sao?” – Mộ Dung Phong cười cười – “Theo đạo lý là như thế này, ta là tứ
nhi tức của Hoàng thượng (Juu: “nhi tức” là “con
dâu” =.=”), vốn phải gọi y là phụ hoàng, nhưng mà, Mộ Dung
Tuyết, cũng chính là Tuyết phi của Hoàng thượng là tiểu muội của ta, vị hôn phu
của tiểu muội thì phải gọi ta là Tam tỷ, ha ha, ngươi cũng là Tam tỷ phu của
Tiểu Tuyết. Ngươi nói xem Hoàng thượng gặp ta phải xưng hô với ta thế nào? Ta
gặp Hoàng thượng phải hành lễ thế nào? Tổ mẫu cho phép ta không cần hành lễ với
Mộ Dung Tuyết, nhưng còn có Hoàng thượng đứng một bên, ta phải làm sao đây?”
Tư Mã Nhuệ sửng sốt, liền đó bật cười, thật vậy, chuyện xưng hô này thật đau
đầu, không thể bắt Hoàng thượng gọi con dâu của mình là tỷ tỷ nhỉ? Nhưng, trên
thực tế, nàng chính là tỷ tỷ sủng phi của Hoàng thượng. – “Vậy nàng tính làm
thế nào?”
Mộ Dung Phong nhìn Tư Mã Nhuệ, nụ cười hồn nhiên, thế mà bất hảo này lại có
được, thật sự rất kỳ quái, nụ cười dịu dàng, nhàn nhạt, vốn nên thuộc về người
lòng dạ phóng khoáng, nhưng mà hắn là loại chẳng tốt đẹp gì, sao lại có thể có
nụ cười tinh thuần như thế – “Tư Mã Nhuệ, ngươi cũng như nụ cười trong trẻo
này, thật khiến ta bất ngờ.”
Tư Mã Nhuệ khẽ nhíu mày, mỉm cười – “Nàng nói như vậy, là khen hay chê ta đây?” (Juu: yêu quá là yêu
:”>)
Hai người đang định bước lên trước, Tư Mã Nhuệ đột nhiên nhẹ nhàng túm lấy, kéo
Mộ Dung Phong tới nấp sau bồn hoa cúc, bồn hoa cúc này nằm trên mặt của lan
can, hoa nở rộ, vừa vặn che khuất thân hình hai người họ, mơ hồ nghe thấy được
tiếng trái tim Tư Mã Nhuệ đập vững vàng, cảm giác được hơi thở ấm áp phả lên
trên tóc.
Mộ Dung Phong sửng sốt, đang định mở miệng nói thì Tư Mã Nhuệ nói nhỏ – “Là Lưu
phi, bà ta tìm đến tận đây, nhất định không có chuyện tốt.”
Lưu phi đều bước đi tới,
mang dáng vẻ như một người chị lớn, hướng Hoàng thượng thi lễ, mỉm cười với Mộ
Dung Tuyết, mở miệng nói – “Hoàng thượng tâm tình hẳn tốt lắm, thiếp thân chật
vật mãi mới tìm tới được đây, Hoàng thượng cũng quá bất công rồi, vừa có muội
muội thiên thần này đã muốn quên tỷ tỷ người cũ rồi.” – Nói xong bèn tiến lại
thân thiết nắm lấy tay Mộ Dung Tuyết, giọng nói có chút bi ai – “Muội muội,
nghe nói mấy hôm trước ở nhà có chuyện, làm cho muội muội đau lòng thân thể có
phần không khỏe, mấy ngày nay thế nào rồi?”
Mộ Dung Tuyết ngượng
ngùng cười, dù sao cũng có chút không quen, trước mặt người vốn là trưởng bối
của nàng, nay bị người ta gọi là muội muội, nghe vậy vẫn luôn khiến nàng ngại
ngần không thoải mái, hơn nữa Lưu phi trông có vẻ không đáng sợ như đại tỷ nói,
nàng chỉ khẽ mỉm cười, nói – “Cám ơn, đã khá hơn nhiều.”
Lưu phi trong lòng lạnh
lùng cười, rõ ràng vẫn chỉ là đứa trẻ ranh, nói tới nói lui chẳng thoát nổi cái
tính trẻ con miệng còn hôi sữa, đúng là bị Mộ Dung Thanh Lương làm hư mất rồi,
đến thế mà cũng không biết xấu hổ, gả cho cha chồng của chính các tỷ tỷ mình.
Nhưng trên mặt, Lưu phi vẫn mỉm cười dịu dàng như cũ, kéo lấy tay Mộ Dung
Tuyết, cứ như thật sự là tỷ muội tốt của nhau, ngay cả Mộ Dung Phong đang nấp
sau bồn hoa cũng cảm thấy hoài nghi, Lưu phi này, rốt cuộc là người như thế
nào? Vì sao Tư Mã Nhuệ nói với nàng người này đến sẽ chẳng có chuyện gì hay ho?
“Ôi, thế sự vô thường,
muội muội cũng không cần bận tâm đâu, tỷ tỷ chỉ tới đây thăm muội một cái, thấy
muội khí sắc không tệ, trong lòng thật sự yên tâm.” – Lưu phi nhìn nhìn Hoàng
thượng, nửa hờn giận nửa nũng nịu nói – “Hoàng thượng, ngài cũng quá bất cẩn
rồi, ngài có biết hay không, Nhã Lệ công chúa của Ô Mông Quốc biến đâu mất rồi,
ngài cứ yên tâm để muội muội một mình ở trong Noãn Ngọc Các, vạn nhất cái cô
công chúa kia làm chuyện gì khác người, chỉ sợ lại tổn thương đến muội muội.”
“Thật sao?” – Hoàng
thượng sửng sốt – “Chẳng nghe Cường nhi nói gì cả.”
“Đó là Cường nhi sợ Hoàng
thượng lo lắng.” – Lưu phi nhìn nhìn lại Mộ Dung Tuyết, nói với Hoàng thượng –
“Cường nhi nói, công chúa Nhã Lệ kia từ