
đi ca, chỉ có thể ôm lấy thân thể run rẩy của mình, không
hiểu hắn tại sao lúc lạnh lúc nóng, lại càng không hiểu tim nàng tại sao đập
mạnh như vậy?
Đổi lại
một thân lụa mỏng màu trắng, Vũ Lâm nhìn mình trong gương giống như tiên nữ
trên trời, chính bản thân cũng rất kinh ngạc, xiêm y xinh đẹp này giống như cố
ý làm riêng cho cô.
Đồ
ngốc, đừng ngẩn người !Nàng tự nói với chính mình, bằng không người đợi nàng sẽ
rất tức giận.
Vì thế
nàng đơn giản thắt hai bím tóc rồi đi ra phòng tắm, thấy Từ Chấn đứng trong
phòng ngủ đưa lưng về phía nàng nhìn
đêm tối ngoài cửa sổ.
Nghe
được tiếng bước chân của nàng, hắn chậm rãi xoay người lại, lòng chợt chất
động, nhìn bộ dáng cô thắt hai bím tóc không phải giống như nàng lúc tám tuổi
sao? Vẫn trẻ trung đáng yêu làm người ta yêu mến nhưng nàng đã không phải tiểu
cô nương, đường cong trưởng thành dưới làn lụa mỏng chứng minh nàng đã là đại
cô nương .
Hơn nữa
vẫn là cô nương làm hắn mất đi khống chế, tình huống này làm hắn rất không vui.
“Lại
đây.” Hắn thấp giọng nói.
Vũ Lâm
đi phía trước vài bước sau ngừng lại, bởi vì nàng chỉ cần bước thêm một bước
theo lời hắn sẽ đụng trúng ngực hắn nha.
“Ta nói
rồi ta chính là muốn như vậy!” Hắn đột nhiên kéo bím tóc của nàng, kéo mạnh
nàng về phía ngực mình“Đau!”tóc của nàng bị hắn làm đau, không thể không thuận
thế ngã về hướng hắn.
“Sợ
đau?” Hắn vẫn nắm bím tóc cô không buông, cố ý muốn làm cho nàng chịu chút
ít khổ sở.
Nàng
ngẩng đầu trong mắt lóe tia kháng nghị“Ngài thích làm người ta khổ sở sao?”
“Không,
chỉ có đối với nàng mới như vậy.” Hắn tuy nói thế nhưng vẫn rầu rĩ vì Vũ Lâm
thật không hiểu lòng hắn, nàng thì đổi đề tài hỏi:“Ta...... Ta có thể hỏi ngài
một chuyện không? Sau...... sau này ta phải làm gì? Có phải chỉ cần quét sạch
căn phòng này là được?”
Hắn
không nói nhiều chỉ trả lời qua loa:“Trách nhiệm của nàng chính là hầu hạ ta,
mặc kệ ta bảo nàng làm gì, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời nếu không ta liền ăn
nàng.”
Ăn? Vũ
Lâm đột nhiên lạnh cả sống lưng, nàng không hy vọng bản thân “Bị ăn”chấm dứt
kiếpsống này.
Thấy
nàng vẫn còn xuất thần, hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng bàn tay“Mệt?
Muốn ngủ sao?”
“Ack......”
Nàng sửng sốt một chút thành thực trả lời:“Ừm! Ta có thể ngủ chưa?”
“Còn
chưa đến lúc nàng còn công việc phải làm.”
Hắn cúi
đầu hôn lên mí mắt nàng, không biết có phải nụ hôn ẩn chứa ma lực hay không,
khiến cơn buồn ngủ trong mắt nàng lập tức biến mất trở nên tỉnh táo giống ban
ngày chứ không mơ hồ buồn ngủ như lúc trước.
“Ôm
chặt ta.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé hoàn qua hông hắn“Chúng ta phải xuất phát.”
“Hả?”
Vũ Lâm còn chưa kịp phản ứng liền cảm giác được lòng bàn chân bay lên
không.Chợt mất đi trọng tâm làm cho nàng chỉ có thể ôm chặt hắn, chỉ sợ không
chú ý một chút sẽ rơi xuống.
Hai
người bay ra cửa sổ thẳng lên bầu trời đêm, chỉ thấy bốn phía sương trắng vờn
quanh Vũ Lâm không khỏi hỏi:“Chúng ta đi đâu đây?”
Từ Chấn
nhích gần lỗ tai nàng nói:“Mặc kệ đi chỗ nào nàng cũng phải ở chung với ta.”
A! Vẫn
trả lời như vậy, Vũ Lâm không khỏi tự an ủi mình, nàng đáng lý
không nên chờ mong .
Bọn họ
giống như bay trên đám mây, gió đêm lành lạnh lướt qua hai gò má, Từ Chấn lấy
áo choàng qua người nàng, để cả người nàng dán trong ngực hắn, không biết trải
qua bao lâu bọn họ mới chậm rãi đáp xuống một khoảng đất.
Vũ Lâm
mở to mắt nhìn sang bên cạnh, phát hiện đó là một nơi hoang vu không có một
ngọn cỏ, kỳ thạch trùng điệp không khí nặng nề đến đáng sợ.
Từ Chấn
kéo tay nàng đi đến vách núi đen phía trước“Nàng nhìn xuống phía dưới xem.”
Nàng
không nhìn thì tốt, vừa nhìn thiếu chút nữa bị dọa ngất, chỉ thấy trên vách đá
hai bên nham thạch đều bò đầy tất cả rắn lớn rắn nhỏ, đủ loại màu sắc, chủng loại, chúng đưa ra lưỡi thật dài phát ra tiếng
khè khè.
“Nơi
này...... Là chỗ nào?”
Nàng
nắm chặt ống tay áo hắn, người cũng nhích gần hắn, từ năm tám tuổi nàng lỡ tay
giết rắn, sau đó nàng trở nên cực kỳ sợ rắn cho dù chỉ nhìn thấy bọn chúng từ
xa lòng nàng đã run sợ.
“Dưới
là hang ổ xà tộc, những con rắn nhỏ phía dưới đều mới ấp ra, chúng nó phải dựa
vào sức của mình bò khỏi vách núi đen mới có thể trở thành thành viên xà quốc
.” Từ Chấn hiếm khi chịu giải thích cho nàng.
“Chúng
ta tới nơi này làm gì?” Vũ Lâm mơ hồ dự cảm có điềm xấu.
Quả
nhiên câu nói tiếp theo của hắn làm cho dự cảm của nàng trở thành sự thật.
“Chúng
ta đi xuống nhìn một chút.” Hắn nói giống như mời nàng ra ngoại thành dạo chơi
tiết thanh minh.
“Không......
Không, ta xin ngài, đừng ném ta xuống...... Ta sẽ ngoan ngoãn hầu hạ ngài, ngào
đừng mang ta đến động rắn!” Vũ Lâm giữ chặt ống tay áo hắn lên tiếng khẩn cầu.
Hắn
đương nhiên không chút nhúc nhích, “Nàng không có lựa chọn, ta muốn nàng làm
thế nào nàng phải làm thế ấy.”
“Tại
sao nhất định phải làm? Ta thật sự rất sợ!”
“Quen
sẽ không sao, nàng sẽ từ từ thích ứng tất cả trong xà quốc.” Hắn lạnh lùng nói.
“Không,
ta tuyệt không muốn!” Nàng như thế nào cũng không chấp nhận được chuyện đáng sợ
này,