
chút thay đổi luyện mãi
đã thành thói quen, nhưng trên thực tế trong lòng hắn quả muốn hướng về
phía Thiếu chủ nhân nhà mình rống hắn vài câu, chỉ ăn vài miếng như vậy, còn chưa tiêu hoá, làm sao có thể nhìn ra dài béo hay không, vả lại cho dù là tiêu hoá xong, vậy cũng phải ăn một hai tháng mới có thể nhìn ra
béo không ! Thiếu chủ nhân chìm đắm vào chiều em gái nhỏ bé, nhưng mà
không đến mức hỏi ra câu này ngay cả ngốc tử cũng sẽ không hỏi vấn đề
rất ngu ngốc như thế ! Thiếu chủ nhân, đầu của ngài bị hư sao ?
Nhưng mà, Phượng Vũ cũng giống ca ca nhà mình, không nhìn vẻ mặt của
người xung quanh, bên kia hỏi, bên này thì đáp, trước sau như một rất
cho Phượng Hiên mặt mũi, nàng dừng lại động tác ăn cơm, thế nhưng còn
cẩn thận quan sát vẻ mặt ca ca nhà mình, nghiên cứu một chút, sau đó lắc đầu, thận trọng trả lời: “Không có béo, ca ca vẫn là rất gầy ! Phải ăn
nhiều một chút !” Nói xong, chiếc đũa còn gắp vài thức ăn vào trong chén Phựơng Hiên.
Chỉ thấy Phượng Hiên nhìn chằm chằm thứ ăn trong chén muội muội đưa
tới xen lẫn tình yêu, trong mắt chợt lóe ra nổi lên nước mắt, ô, muội
muội của Phượng Hiên hắn thật thiện lương am hiểu ý người a, nhỏ như thế đã biết yêu thương người làm huynh trưởng này, vì thế, người nào đó
cũng gắp thật nhiều thức ăn vào chén muội muội, tiếp theo, vừa cảm động
vừa ăn thức ăn đầy tâm ý trân quý của muội muội.
Nhìn thấy đôi huynh muội hài hước này, Phượng Tiêu bỗng nhiên bất
giác không nói gì, trong lòng ngay cả sức lực gào thét cũng không có,
chẳng qua là rất, muốn, khóc chủ nhân của hắn lại không giữ hình tượng !
Hắn tạo thành cảnh tượng không rõ nguyên nhân như thế, Phượng Hiên
mười lăm tuổi giữa lúc cơ thể dài, vốn hơi cao hơn so với bạn cùng lứa
tuổi trong những năm gần đây bỗng nhiên trổ quá trổ, dài quá dài, vóc
dáng vẫn cao lên, nhưng chỉ là dựng thẳng quá dài, không có phát triển
chiều ngang, cho nên trong mắt bất luận kẻ nào hắn vừa cao nhưng cũng
vừa gầy.
Bữa tối trước đó không lâu, Phượng Vũ ngưỡng mộ ca ca nhà mình, nhìn
chằm chằm Phượng Hiên nửa ngày không nói chuyện, sau đó vung vung tay
nhỏ bé, ý bảo ca ca ngồi xổm xuống. Đợi Phượng Hiên ngồi xổm xuống, vẻ
mặt không hiểu nhìn muội muội bảo bối, chỉ thấy Phượng Vũ đau lòng sờ sờ mặt ca ca, không vui nói: “Thịt thịt không có, ca ca gầy, phải ăn nhiều cơm !”
Như thế rất tốt, trời đất bao la lời nói của muội muội lớn nhất, luôn luôn làm theo lời nói của muội muội sau khi nghe thấy thánh chỉ của
muội muội Phượng Hiên nghĩ xem, lúc này quyết định chính là bắt đầu từ
bữa tối hôm nay, mỗi bữa cơm đều phải ăn nhiều hơn so với thường ngày,
cần phải mau chóng đạt đến tiêu chuẩn muội muội cho là thích hợp.
Phượng Vũ dùng cơm xong, trước tiên buông bát đũa, lẳng lặng nhìn ca
ca ăn cơm, còn thỉnh thoảng lại cầm lấy đũa gắp rau cho hắn, cho nên
ngừng tiếp tục dùng bữa, trên mặt Phượng Hiên là cảm động cười càng thêm ngu dại. Đợi sau khi hắn ăn xong, cảm thấy được có muội muội mọi việc
đều đủ, ha ha ha !
Trong lòng hắn đang cười ha hả, rốt cục chờ hắn ăn xong vẻ mặt Phượng Vũ lại hưng phấn, lắc lắc cánh tay hắn nói: “Ca ca, nhìn muội thêu này, hôm nay muội có thêu trên một mảnh vải rất nhiều đồ vật này nọ a !” Vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé hơn cái khăn bố kia đưa cho Phượng Hiên
xem.
Muội muội đưa cho hắn xem gì đó đương nhiên không thể chờ đợi rất
muốn xem, lúc này hai người đứng dậy, Phượng Hiên nắm bàn tay nhỏ bé của muội muội, từ từ mở ra, chỉ có Phượng Tiêu cùng tỳ nữ hầu hạ Phượng Vũ
đi theo ra, mà người hầu khác phải ở lại thu dọn bàn ăn.
Đi vào phòng ngủ của Phượng Vũ, Phượng Vũ đem cái nàng gọi là một
mảnh vải “Lớn” kia đưa cho Phượng Hiên, mong đợi nhìn ca ca nhà mình,
hiển nhiên hy vọng có thể được ca ca nhà mình khen ngợi.
Ừh, em gái hắn chính là không giống bình thường, thêu này…., Phượng
Hiên hiện tại xem qua, thật đã xem qua, thật sự là không phân biệt ra
đây là gì, cuối cùng cho rằng kiến thức bản thân quá ít thế nên không
thể nhận ra tác phẩm vĩ đại của muội muội bảo bối, lúc này nggười nào đó vẻ mặt khiêm tốn thỉnh giáo hỏi muội muội nói: “Vũ nhi, muội đây đã
thêu cái gì ?”
“Đây là bãi cỏ, đây là đoá hoa, đây là mấy con bướm bay lượn !”
Phượng Vũ chỉ này này, giải thích xong, lại mong đợi nhìn về phía ca ca.
“Ừh, ừh, thật sự là thêu rất tốt, quả là muội muội của Phượng Hiên ta !” Phượng Hiên vẻ mặt đắc ý, tán thưởng gật gật đầu, “Vũ nhi thật lợi
hại, thêu cái gì cũng tuyệt !” Hiển nhiên không thấy bối rối sự thật
không tính là gì, khích lệ muội muội mới là vị trí hàng đầu.
Lời khen ngợi Phượng Hiên vừa nói ra, Phượng Tiêu liền cùng tỳ nữ
chung quanh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo mặt các nàng rõ ràng là một
loại chịu đựng không được run rẩy, cuối cùng là một loại biểu tình nhìn
trời không nói gì.
Phượng Hiên cảm giác vô cùng tò mò, lặng lẽ đi về phía trước vài
bước, ló đầu vừa thấy, ô ! Đó là cái gì ? Rõ ràng chính là một đoàn lại
một đoàn sợi bất hạnh bị khâu ở trên vải bố mà thôi, lại bị Thiếu chủ
nhân khích lệ có lẽ giống như là tác phẩm tuyệt thế.