
ời. Ông hơi hơi
nghiêng đầu đối với thủ lĩnh hộ vệ Cung Nhạc đang bảo vệ ở một bên hạ
lệnh: “Nhạc, kêu các nàng mang đồ vật lên.”
Nhận được
mệnh lệnh Cung Nhạc gật đầu một cái, hai tay vỗ hai cái, hô: “Đem đồ vật mang lên!” Theo chỉ thị của ông, bốn tỳ nữ xuất hiện, chỉ thấy các nàng mỗi người bưng một cái khay nhỏ, trên từng cái khay đều đặt một bình sứ nhỏ. Sau khi sai bọn họ đặt ở trên bàn bên cạnh bốn nàng, Cung Nhạc
vung tay lên, bốn tỳ nữ lại lui xuống, chỉ để lại sáu người trong sảnh.
Bốn nàng không hiểu nhìn sang vật kia trong khay, lại nhìn về phía Cung Thượng Hi, chờ đợi chỉ thị của ông.
“Bốn người các ngươi từ nhỏ đều được bồi dưỡng dựa vào tiêu chuẩn của phu nhân tông chủ Cung thị, nhưng hiện tại xem ra, cũng đều ngang sức ngang tài, ai cũng không thua ai. Cho nên,
rốt cuộc ai có thể ngồi vào trên cái ghế kia, vẫn không thể kết luận.”
Ánh mắt Cung Thượng Hi chậm rãi đảo qua mỗi một nữ tử, “Bây giờ cho các
ngươi một khảo nghiệm duy nhất cũng là sau cùng, ai có thể đem cái lọ
thuốc bên cạnh các ngươi kia để cho Thiếu tôn chủ uống, rồi mang thai
con nối dòng, người đó chính là phu nhân tông chủ Cung thị tương lai.
Nếu đều thành công, vậy dựa theo đứa nhỏ sinh trước sinh sau để sắp xếp
thứ tự, về phần để cho Thiếu tông chủ uống xong dược mà lại không thể
mang con nối dõi, thì chỉ có thể trở thành thiếp thất của Thiếu tông
chủ. Muốn tham gia khảo nghiệm này hay không, đều là quyết định của các
ngươi, không bắt buộc. Đều hiểu rõ chưa?”
“Hiểu rõ rồi.” Bốn nàng cùng kêu lên trả lời, bốn người bọn họ đều rất ngạc nhiên đối với chỉ thị của Cung
Thượng Hi, tất cả đều nhìn lọ thuốc kia, suy tư.
“Chúa thượng, có thể xin hỏi trong chai
thuốc này của ngài là thuốc gì không?” Người đưa ra câu hỏi tên là Khang Vịnh Nhàn, dáng người nàng tinh tế cao gầy, người cũng như tên, ôn nhu
dịu dàng ít nói, trang nghiêm nhưng không lỗ mãng.
“Ha ha, ” Cung Thượng Hi vuốt vuốt râu
dài của mình, vừa cười vừa nói, “Tất nhiên là xuân dược rồi! Với công
lực của Hiên nhi thì không thể ngăn cản, hắn không thể miễn dịch với
xuân dược!”
Đại khái có thể đoán ra vật trong bình,
thời điểm chúng nữ nghe thấy đáp án hai mắt nhìn nhau, cảm thấy không
bình thường, không biết nói như thế nào cho đúng.
“Chúa thượng, làm như vậy không tốt lắm
đâu! Thật sự là không hợp với lễ giáo.” Cung Thiên Uyển, một trong những biểu muội của Phượng Hiên, vóc người mềm mại đoan trang tao nhã, bộ
dạng nói chuyện từ tốn.
“Cho nên do chính các ngươi quyết định, cũng không miễn cưỡng.”
“Nếu chúa thượng nói như vậy, Thiên Li
ta liền làm như vậy. biểu ca Phượng hiên . . . . . .” Phượng tiêu bên
cạnh, “Là của ta!” Cùng với thanh âm cười khanh khách, Cung Thiên Li
muội muội của Cung Thiên Uyển cầm lấy bình sứ nhỏ ở trong tay thưởng
thức, có dung mạo xinh đẹp hoạt bát tương tự với Cung Thiên Uyển, đôi
con ngươi ranh mãnh chuyển động một vòng tròn, trong lời nói bộc lộ dụng ý riêng của nàng. Lúc này, ở phương xa, Phượng Tiêu đang làm theo mệnh
lệnh của Phượng Hiên đi đến Nam lăng chuẩn bị công việc, bỗng trên lưng
xẹt qua một cảm giác ớn lạnh, có loại dự cảm không tốt giống như bị
người tính kế.
“Những người khác thì sao, quyết định thế nào?”
“Xin tuân theo sự xếp đặt của tôn chủ!”
Người nói chuyện hé miệng cười, tuy là người lớn tuổi nhất trong bốn vị
nữ tử, nhưng bởi vì có một khuôn mặt búp bê mà nhìn có vẻ nhỏ nhất,
Phương Tư Liên xinh xắn động lòng người cầm lấy bình sứ nhỏ, trong mắt
hiện lên một tia tình thế bắt buộc. Nàng chờ đã đủ lâu, nếu có thể được
tông chủ cho phép, cơ hội tốt như vậy há có thể buông tha, thê tử của
biểu ca Phượng hiên nhất định là mình!
Tuy rằng cảm thấy không hợp với lễ giáo, nhưng trước mị lực của Phượng Hiên, lễ giáo có coi là gì, có cơ hội để
có được huynh ấy, há có thể mặc kệ không để ý đến. Vì thế, ngoài miệng
đề cập đến lễ giáo Cung Thiên Uyển cũng không có cự tuyệt chuyện này, mà Khang Vịnh Nhàn lại cầm cái lọ kia trong tay giống như bảo vật, cho dù
phải cùng người khác chia xẻ trượng phu, nàng cũng tuyệt đối chấp nhận
để được đứng ở bên cạnh biểu ca Phượng hiên!
Vì thế, Cung thị đưa ra quyết định trong nội bộ để chọn một trong bốn người làm phu nhân tôn chủ tương lại, có
ba người hạ quyết tâm, tất cả đều giống như dê ác bổ nhào về phía sói,
đều là những nữ tử thèm nhỏ dãi Phượng hiên không thôi, cũng không từ
thủ đoạn để đoạt đến tay.
Về phần Cung Thiên Li kia cũng không
phải không thích Phượng Hiên, chẳng qua nàng thông minh, phát hiện bản
thân ở trước mặt biểu ca Phượng Hiên giống như hoa rơi cố ý, nước chảy
vô tình, nghĩ tới nghĩ lui thay vì tim một người không tim mình, không
bằng tìm một người yêu mình, nên lúc nay thay đổi mục tiêu, ví dụ như vị Phượng Tiêu bên cạnh Phượng Hiên kia, nhìn thấy mình thì luôn đỏ mặt,
còn không ngừng nói cà lăm, thật không tồi. Nhưng mà xem chừng Phượng
Tiêu này sẽ để ý đến vấn đề thân phận, cho nên dậm chân tại chỗ chứ
không chịu tiến. thật làm nàng tức chết. Vì vậy, mượn cơ hội lần này đem hắn đoạt tới tay, đến lúc đó bẩm báo