
rất khó xử, trong ánh mắt cưỡng ép của anh, cô đành ngồi vào
trong xe, dù sao cô cũng là cấp dưới, không thể không nể mặt lãnh đạo.
Trên xe hai người đều im lặng, Cố Tịch cầm túi, chỉ mong mau chóng đến bến xe.
Vi Đào lấy ra một túi bánh mỳ từ ngăn đựng giữa ghế ngồi, đặt lên bệ trước mặt cô. Cố Tịch nhìn bánh mỳ kẹp thịt trong túi, hai mắt bắt đầu đỏ
lên. Đây… là bù đắp hay là ngược đãi cô? Nếu anh chỉ để cô nhìn, thì làm ơn đặt nó ra xa một chút, hiện giờ cô đói đến nỗi không chịu nổi cám dỗ rồi. Còn nếu anh muốn cho cô thì làm ơn nói một tiếng, cô cũng dễ xử
hơn. Cứ để đó như thế há chẳng phải làm khó cô sao?
Vi Đào liếc nhìn cô đang cố gắng nuốt nước bọt, chậm rãi nói, “Cho cô”.
Cố Tịch nghe thế suýt nữa rơi nước mũi vì cảm kích, nhưng nghĩ lại thì kẻ
hại cô chính là cái ông thần mặt đen này, thế là lời cảm kích lại nuốt
vào. Cố Tịch ra vẻ hiên ngang lắc đầu tuy có chút không tình nguyện,
“Tôi không đói”.
Vi Đào liếc nhìn cô, không nói gì nữa, nhưng cô
thấy ánh mắt anh thể hiện rất rõ ràng, anh không tin. Phải, ngay cả cô
cũng chẳng tài nào thuyết phục nổi bản thân, rõ ràng là sắp đói chết
rồi, làm ơn đừng có ngoan cố nữa, muốn đối đầu với kẻ địch thì cũng phải đợi đến khi lấp đầy bụng rồi mới có sức chứ. Nhưng lời đã thốt ra, làm
sao đưa tay nhận bánh mỳ được? Cố Tịch, mày là đồ ngốc!
Vi Đào chạy đến đầu đường, dừng lại bên bến xe, “Ở đây à?”
Cố Tịch gật đầu, cố tỏ ra vui vẻ, “Cảm ơn Phó tổng Vi” nói xong từ từ mở
cửa xuống xe. Thật sự là rất chậm rãi, cô vẫn còn lưu luyến chiếc bánh
mỳ kia, thậm chí cảm thấy miếng pho mát ở rìa bánh đã bắt đầu vẫy tay
với mình. Ôi, tạm biệt, pho mát, lần sau ta nhất định sẽ nuốt hết mày!
Cố Tịch đứng cạnh xe, quay lại cảm ơn Vi Đào lần nữa. Anh gật nhẹ đầu, sau đó hơi rướn người lên, nhét bánh mỳ vào tay cô, “Còn để đói nữa thì coi chừng bệnh viêm họng mãn tính tái phát”. Nói xong, “vù” một tiếng,
chiếc xe lao vút đi.
Cố Tịch ngơ ngẩn đứng nhìn đuôi xe biến mất, trong lòng rất hỗn loạn, anh… anh… là đang quan tâm cô hay đang giễu
cợt cô? Cố Tịch ủ rũ mặt mày nhìn chiếc bánh trong tay, cuối cùng biến
đau thương thành sức mạnh gặm nhấm, tiêu diệt sạch ổ bánh mỳ!
Cuối cùng Cố Tịch ý thức được, ai đó là loài động vật vô cùng đáng sợ, còn
cô hình như đã chọc giận anh rồi! Cô không muốn mà, có trời xanh làm
chứng! Nhưng, không biết ai đó có muốn cho cô một cơ hội để giãi bày hay không. Hôm sau, Vi Đào tổ chức buổi họp báo về việc thăm dò thị trường. Do số
liệu của cô thống kê đã đầy đủ rõ ràng, nên kết luận của anh có được
bằng chứng vững chắc, được mọi người tán thưởng. Tổng giám đốc Mã cũng
nhiệt tình biểu dương hiệu quả công việc của anh, nói anh vừa mới về hôm qua mà đã phân tích được rõ ràng, đầy đủ các vấn đề và số liệu như thế, bảo các quản lý cấp trung phải học tập anh. Mọi người lại lần nữa biết
được năng lực của Vi Đào, càng khâm phục và tin tưởng anh hơn. Vi Đào
lại tỏ ra khiêm tốn, nói rằng kho số liệu của công ty đầy đủ, đặc biệt
là phòng Kế hoạch làm việc rất chi tiết, cụ thể Mã Sở Vân nghe xong lại
càng khen ngợi Tống Huệ Liên. Tống Huệ Liên trong lòng như nở hoa, ánh
mắt sáng rực.
Tống Huệ Liên sau khi về văn phòng, đứng trước mặt
mọi người, cô ta cố tỏ ra bình thản nhắc đến lời khen ngợi của ông Mã
dành cho phòng Kế hoạch, nhân cơ hội tán dương công việc của mọi người,
sau đó lại rất thành thật chỉ ra khuyết điểm còn tồn tại, mong rằng mọi
người tiếp tục cố gắng. Tống Huệ Liên từ đầu đến cuối không nhắc đến
việc phòng Kế hoạch được khen là vì sự xuất sắc trong công việc của Cố
Tịch. Chỉ đến khi sắp tan sở, Cố Tịch vào xin chữ ký, cô ta mới hờ hững
nhắc qua, nói rằng Cố Tịch gần đây đã giỏi giang hơn, không còn lơ đãng
như trước, sau đó nhấn mạnh rằng, thực sự cô ta rất xem trọng cô, sau
này hãy làm việc cho thật tốt.
Cố Tịch lẩm bẩm trong bụng, mặt
trời mọc đằng tây hay sao? Mợ Tống không mắng mà còn khen, đúng là hiếm
có khó tin. Mới về lại chỗ ngồi thì cô được biết từ Phương Phi rằng, hóa ra là vì Vi Đào nên Tống Huệ Liên mới được khen. Cố Tịch liếc nhìn văn
phòng Vi Đào. Anh mượn dịp này để lấy lòng Tống Huệ Liên chăng?
Mấy hôm sau, anh triệu tập mở cuộc họp với toàn bộ các đơn vị kinh doanh,
đồng thời yêu cầu các chủ quản phải tham gia đầy đủ. Cố Tịch là chuyên
viên giải đáp mọi vấn đề về kinh doanh cũng phải cùng tham gia với Tống
Huệ Liên. Vi Đào trong cuộc họp đã thay mặt công ty cảm ơn sự cố gắng
của các đơn vị, nhờ thế mà công ty mới có được thành tích vượt trội.
Tiếp đó đột ngột chĩa mũi dùi, chỉ ra vấn đề của từng thị trường, đồng
thời cảnh cáo những đơn vị kinh doanh có ý đồ biển thủ hàng hóa. Cuối
cùng anh để các đơn vị nói hết những điều muốn nói, lắng nghe những bất
mãn và mong đợi của họ với công ty, và yêu cầu các phòng phải hứa sẽ
giải quyết những khó khăn của các đơn vị một cách thiết thực. Cố Tịch
nhìn Vi Đào lúc thì mềm mỏng lúc lại nghiêm khắc, trong lòng rất khâm
phục. Vi Đào tuy nghiêm nhưng thực sự là có năng lực.
Từ đó, chỉ
cần Vi Đào đến phòng Kế hoạch lấy tài liệu