Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Xem Như Anh Lợi Hại Đồ Xấu Xa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323225

Bình chọn: 9.5.00/10/322 lượt.

ê thảm trở về chỗ ngồi, trừng mắt nhìn cánh cửa khép chặt, sao anh đột ngột quay về? Hình như trên

lưng vác ba lô, người này có cần bán mạng đến thế không? Đi công tác mà

nhà cũng không về, chạy thẳng tới công ty? Ôi trời, chỉ cần đụng phải

anh là chẳng có chuyện gì hay ho cả, Cố Tịch gục mặt xuống bàn.

Sau tiếng gõ cửa, Cố Tịch ngầng lên, Vi Đào bước vào văn phòng của họ, “Cố Tịch, cô lại đây một chút”.

Cố Tịch bắt đầu rịn mồ hôi trán, nhìn Phương Phi, trong mắt cô nàng ngoài

thương hại ra thì vẫn là thương hại, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Cố

Tịch đành “vâng” một tiếng, chầm chậm đứng lên, di chuyển ra ngoài. Dù

sao cũng chết, liều thôi! Cố Tịch vặn cửa, cô không để ý rằng mình không gõ cửa mà vào thẳng.

Phương Phi nhìn chằm chằm bóng Cố Tịch khuất sau cánh cửa, Tịch Tịch, cậu bảo trọng nhé! Cố Tịch đi vào văn phòng của Vi Đào, anh đang ngồi sau bàn nhìn cô, “Sắp xếp lại các chương trình hoạt động trong ba năm gần đây khi nước uống A được tung ra thị trường cho tôi, phân giá khuyến mãi và hàng tặng kèm

ra nhé”.

Cố Tịch vốn đã chuẩn bị tinh thần chết chắc, khi nghĩ

anh nghe thấy bọn cô bàn luận sau lưng mình, kiểu gì cũng sẽ lôi tên đầu sỏ là cô ra để dạy một bài học. Nhưng vừa nghe anh nghiêm túc nói

chuyện công việc thì cô ngớ người, nhất thời không trả lời ngay được.

Vi Đào nhìn cô, ánh mắt hơi lóe sáng, “Sao? Không có à?”

Cố Tịch vội gật đầu, “Có, nhưng cần thống kê lại”.

“Cần bao lâu?”, Vi Đào hỏi.

“…” Cố Tịch do dự, cô cũng không thể nói chắc

“Được, ra ngoài đi, làm xong gửi email cho tôi.” Vi Đào nói xong gật đầu với cô. Cố Tịch đành vâng dạ rồi ra ngoài.

Vừa về văn phòng, Phương Phi đã nhìn cô chằm chằm, Cố Tịch ngồi vào chỗ,

thế là Phương Phi lại gửi tin quan tâm: “Tịch Tịch, đừng buồn, cứ để Phó tổng Vi nói vài câu đi, đừng bận tâm”.

Cố Tịch không trả lời, trong đầu vẫn thắc mắc vì sao Vi Đào không “lên lớp” cô.

Tin của Phương Phi lại tới, “Tịch Tịch, không phải chứ, Phó tổng Vi hung dữ thế sao? Hừ, tớ giúp cậu trù ẻo anh ta”.

Cố Tịch hơi nhướng môi, trả lời nhanh, “Phó tổng Vi không lên lớp tớ, mà chỉ bảo tớ thống kê số liệu thôi”.

“Vậy tốt quá, anh ấy thật độ lượng. Cũng phải, đàn ông thường sẽ không so đo những chuyện vặt vãnh, ha ha, được rồi, Tịch Tịch, cậu khỏe rồi.”

Phương Phi nghe nói cô không bị mắng thì cũng vui theo.

Cố Tịch

cười cười, vội vàng bắt tay vào làm việc. Đầu tiên cô gọi điện hỏi xem

văn kiện mình đang cầm trên tay có cần gấp không, nếu không gấp thì cô

có thể để đến sáng mai mới xin chữ ký. Hỏi xong phòng Nghiệp vụ, cô bắt

đầu chỉnh lý những văn kiện cần gấp, sau đó đưa đến cho Tống Huệ Liên

duyệt. Tống Huệ Liên vừa đọc, vừa hờ hững hỏi Vi Đào tìm cô có việc gì.

Cố Tịch ngoan ngoãn trả lời rằng Vi Đào bảo cô tổng hợp số liệu của loại nước A. Tống Huệ Liên gật gù, Phó tổng Vi cần gấp thì phải làm gấp.

Cố Tịch ký văn kiện, gửi đến cho phòng Kinh doanh xong lại bắt đầu thống kê số liệu mà Vi Đào cần.

Việc này nói phức tạp thì không phức tạp mấy, nhưng rất lặt vặt, kho số liệu gần hai năm nay thực ra đều có thông kê. Còn hai năm trước nữa thì

không đủ, hơn nữa lại không chia riêng rẽ giá đặc biệt và hàng tặng, có

một số hoạt động lại triển khai chung với nhau, khi thống kê rất phiền

phức.

Cố Tịch vì không muốn Vi Đào tìm ra sai sót của mình nên

rất chăm chú xem tất cả báo cáo, có một số bản điện tử không rõ, cô phải tìm bản gốc để đối chiếu. Nhưng loại đồ uống A gần đây có quá nhiều

hoạt động, luôn có nhân viên nghiệp vụ gọi điện đến hỏi vấn đề phân phối nguyên liệu, một số thậm chí còn có cách biệt khá rõ giữa việc phân

phối và thực tế, cần điều chỉnh lại. Cố Tịch vừa nghe điện thoại, vừa

oán thán trong lòng, những vấn đề này có thể nào đến mai hãy hỏi cô được không. Nhưng chuyện gì gấp, nếu không trả lời cho các phòng thì họ sẽ

không thể triển khai kế hoạch kinh doanh tiếp theo. Vì vậy Cố Tịch chỉ

có thể vừa ứng phó với các phòng, vừa làm gấp bảng số liệu.

Đến

khi tan sở, Phương Phi tới gõ gõ bàn, Cố Tịch vẫn chưa làm xong. Cô thấy Vi Đào chưa về, đành bảo Phương Phi về trước còn cô làm xong mới về

được. Phương Phi nói cô ăn gì trước rồi làm tiếp, Cố Tịch cười nhận lời. Tống Huệ Liên lúc về thấy cô vẫn vùi đầu làm việc thì gật gù hài lòng,

“Có việc thì nên tăng ca chứ”. Cố Tịch cười không đáp, trong lòng bắt

đầu giận dữ, cô ta cứ nghĩ rằng ai không tăng ca thì không thể tiến bộ

được. Những đồng nghiệp khác thấy Tống Huệ Liên về rồi cũng vội vàng

chuồn hết.

Cố Tịch mặc

kệ mọi thứ, chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào chỉnh sửa số liệu. Vi Đào

tại sao lại cần số liệu ba năm chứ, nếu chỉ hai năm gần đây thì cô còn

dễ thống kê. Năm trước nữa cô chỉ là nhân viên kinh doanh, số liệu đều

nằm trong tay người tiền nhiệm, kho số liệu căn bản không phải cô lập

nên khi thống kê rất phiền toái.

Cố Tịch nhìn những phòng khác đã tắt hết đèn, chỉ còn lại văn phòng của Vi Đào và cô còn sáng. Cô vặn

người, lưu số liệu lại, định đến phòng lấy nước để pha một ly sữa, bận

đến mấy cũng phải kiếm gì dằn bụng đã.

Lúc đi ngang văn phòng Vi

Đào,


XtGem Forum catalog