
hơi, gương mặt mê đắm lim dim mắt, sau đó làm ra vẻ bí ẩn, vẫy tay gọi
Cố Tịch nhoài người lại, rồi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, mọi người
đang mở máy tính.
“Tớ nghe có tin đồn này”, Phương Phi thì thào
bên tai Cố Tịch. Cố Tịch nghĩ thầm lần này lại là tin đồn về ai đây?
Phương Phi cứ như phóng viên giải trí trong công ty, tin tức lớn nhỏ gì
cũng không qua khỏi tai mắt của cô nàng. Nhưng đây cũng có nghĩa là mối
quan hệ của Phương Phi rộng hơn Cố Tịch.
“Phó tổng mới tới…”,
Phương Phi cố ý ngập ngừng, Cố Tịch vừa nghe bạn nhắc đến người đó là
tim thắt lại, trong đầu bất giác xuất hiện một đôi mắt đen nhánh. Phương Phi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, giọng càng khẽ hơn, “Anh ấy thực
ra… rất có…”, Phương Phi chưa nói xong thì bị giọng nói của Trưởng phòng Tống Huệ Liên ngắt lời.
“Sao còn đờ ra đó? Tiểu Vu, chẳng phải
bảo cô thông báo mọi người đi họp sao?” Giọng the thé chói tai của Tống
Huệ Liên vang lên, mọi người biết ngay tâm trạng cô ta hôm nay có vẻ
không vui. Vu Cầm bị chỉ tên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đến trước mặt
Tống Huệ Liên, lúng túng nói, “Tôi… tôi đang chuẩn bị gọi mọi người
đây”. Sắc mặt Tống Huệ Liên u ám liếc nhìn Vu Cầm, “Mau đi đi, Tổng giám đốc Mã mở cuộc họp”.
Mọi người vội theo Tống Huệ Liên ra khỏi
văn phòng, Cố Tịch kéo Phương Phi, ra hiệu là chuyện lúc nãy mới nói
được một nửa. Phương Phi nhăn mày, bà cô kia nổi giận, còn nói gì nữa?
Muốn chết hả? Cố Tịch đành để Phương Phi kéo vào phòng họp.
Vừa
vào phòng đã thấy Tổng giám đốc Mã và Vi Đào đứng ngay đầu. Cố Tịch vội
cụp mắt, không dám nhìn, chỉ sợ Vi Đào thấy mình. Cô kéo Phương Phi đến
hàng ghế cuối cùng trong phòng họp, Phương Phi thắc mắc hỏi, “Đứng sau
thế này làm sao thấy?”. Cố Tịch cười khan, thì thào, “Tan họp dễ chuồn”. Phương Phi trừng mắt, không nói gì nữa.
Lát sau, Mã Sở Vân bắt đầu nói. Đầu tiên là chính thức giới thiệu với mọi
người Phó Tổng giám đốc Vi Đào mới tới, hóa ra Vi Đào là từ tổng bộ phái đến. Mã Sở Vân không nói rõ Vi Đào phụ trách gì ở tổng bộ, chỉ không
ngừng khen ngợi anh trẻ tuổi giỏi giang, năng lực xuất chúng, tin rằng
anh đến đây chắc chắn sẽ mang đến luồng khí mới cho công ty. Mã Sở Vân
dừng lời, Vi Đào chào hỏi mọi người ngắn gọn, sau đó khiêm tốn nói mong
mọi người cùng đoàn kết để hoàn thành nhiệm vụ toàn năm của công ty.
Vài nhân viên hôm qua không đi bar, sáng nay lần đầu gặp Vi Đào, thấy anh
trẻ như thế đã được bổ làm phó tổng công ty con thì trong lòng không
tránh khỏi nghi ngại, nhưng cũng chẳng dám nói. Cố Tịch nghe phía sau có đồng nghiệp bàn luận nhỏ rằng Vi Đào có thế lực nào đó sau lưng, trông
anh có vẻ chưa quá ba mươi, có lẽ cũng chưa làm ở tổng công ty được mấy
năm mà đã trở thành phó tổng công ty con. Cố Tịch len lén nhìn người
đang nói đó, hóa ra là hai chủ quản[3'> của phòng Ngoại giao, tuổi tác
ước chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, vào công ty đã trên năm năm,
đến nay ngay cả chức trưởng phòng cũng chưa đụng được tới. Họ thấy Vi
Đào như vậy, đương nhiên không vui rồi.
[3'> Chủ quản: Tại Trung
Quốc, chủ quản là một chức danh, chỉ những người có vai trò quản lý
chính trong một nghiệp vụ chuyên môn, một đơn vị, khu vực nào đó.
Cố Tịch nhớ đến lời Phương Phi ban sáng, khe khẽ kéo bạn. Phương Phi đang
nhìn chằm chằm bục nói chuyện, bị cô kéo thì quay phắt lại, “Sao vậy?”.
Phương Phi nhất thời không chú ý, giọng không hạ thấp nên mọi người nghe thấy đều quay lại nhìn họ. Cố Tịch vội kéo tay Phương Phi, Phương Phi
cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng nên vội cau mày nhìn Cố Tịch.
Cố Tịch thấy mọi người đều quay lên phía trước rồi, mới lén áp sát Phương
Phi, hỏi nhỏ, “Lời cậu nói ban sáng là ý gì?”. Phương Phi nghe thấy, ánh mắt nhìn lên bục phía trên, Vi Đào đứng cạnh Mã Sở Vân, tỏ vẻ khiêm tốn bình thản, trông như một nhân viên mới vào, nhưng từ anh lại toát ra
một sự tự tin khiến người ta khó có thể phớt lờ. Phương Phi nhướng khóe
môi, thì thầm vào tai Cố Tịch, “Cậu biết Vi Đào gốc gác thế nào không?”.
Cố Tịch thấy tim khựng lại, Vi Đào lẽ nào là “hoàng thân quốc thích”? Tổng công ty ở thành phố M phía Bắc, những lãnh đạo cấp cao được điều đến
các công ty con đều là người thành phố M, nên nhân viên cấp dưới thường
nói đùa tổng công ty là nơi sản xuất người, ngoài năng lực ra còn có một thứ không thể thiếu, đó chính là huyết thống. Người thành phố M từ tổng bộ phái xuống hoặc tuyển dụng chính là những người được gọi là có
“huyết thống”. Còn những người bản địa được tuyển dụng hoặc không phải
người thành phố M như họ muốn trèo lên vị trí cấp cao ở công ty thì đúng là khó hơn cả chữ “Khó”.
Cố Tịch đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Phương Phi, cô nàng nở nụ cười thần bí, “Anh ấy là em trai của Giám đốc Lưu”.
Cố Tịch ngẩn người, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Vi Đào trên kia. Giám
đốc Lưu? Chắc không phải là Lưu Chính Cương, giám đốc phụ trách kinh
doanh toàn quốc của tập đoàn chứ? Anh ta… anh ta là người có thể khiến
Tổng giám đốc Mã bị đình chỉ công tác!
Cố Tịch đờ đẫn nhìn sang
Phương Phi, lẩm bẩm, “Công ty chúng ta có mấy đại boss họ Lưu