
đấu tranh, tôi vỗ đùi quyết định đi siêu thị mua đồ để giết thời gian.
Vừa ngồi lên xe, điện thoại đổ chuông liên tục. Môi tôi cong lên theo
bản năng, tôi cảm thấy đó chính là anh. Lần này tôi thắng rồi, anh đến
đầu hàng tôi.
Cầm điện thoại lên xem, tôi mím môi giận dữ,
nghiến răng kèn kẹt. Không phải anh, là Đông Tử gọi đến. Giọng Đông Tử
lại đang run rẩy: “Sư tỷ ơi, mau đến cứu em. Em… em đang ở khu vui chơi
Thành Đông, Đặng Lũng trói em ở đây, hu hu. Hắn ta biết em sợ độ cao, uy hiếp em nếu không chịu trả tiền thì hắn sẽ để em đi tàu lượn trên không cả đêm, ngồi đến khi nào bị đau tim mới thôi, hu hu… Hắn ta đến rồi, sư tỷ mau đến cứu em, em bị hắn tra tấn đến chết mất…”
“Được, đừng tắt máy, tôi đến ngay đây!”
Nghĩ đến Đặng Lũng, tên đàn ông khó chơi ấy, tôi nặng nề thở dài. Tôi khởi
động xe, chân nhấn bàn đạp tăng tốc cho xe thẳng hướng đến khu vui chơi
Thành Đông.
Tôi không nhớ nổi rốt cuộc mình đã vượt qua bao
nhiêu cái đèn đỏ, chỉ biết lúc bình thường phải đi mất ba mươi phút mới
hết đường, còn lần này tôi chạy đua chỉ mất mười phút. Vì vượt tốc độ
quá lớn, tôi bị cảnh sát giao thông chạy xe mô-tô đuổi ngay đằng sau.
Ruột gan tôi nóng như lửa đốt, dừng xe ở trước cửa khu vui chơi xong thì lập tức xuất trình thẻ căn cước, giải thích là do đồng nghiệp đang gặp
nguy hiểm, nên xử lý như thế nào thì đợi tôi làm xong việc tính sau. Sau đó tôi chạy như bay vào trong khu vui chơi tìm Đông Tử.
Người
trong khu vui chơi rất đông, tiếng nói cười náo nhiệt. Trong khu vực Thế giới cổ tích, bài hát thiếu nhi truyền đến lúc xa lúc gần, khắp nơi là
tiếng nhạc, tiếng cười của bọn trẻ. Đông Tử gào lên trong điện thoại:
“Sư tỷ, em ở dưới vòng đu quay. Chị mau đến đi!”
Tôi không nói
lời nào, tách đám đông chạy đến nơi bắt mắt nhất, đẹp nhất trung tâm khu vui chơi – vòng đu quay. Đứng dưới vòng đu quay, tôi nóng lòng tìm kiếm Đông Tử, mắt đảo như rang lạc nhìn ngó xung quanh. Kết quả vẫn không
tìm thấy Đông Tử, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ngày nhớ đêm mong.
Khang Tử Huyền đứng cách tôi hơn mười bước chân, dáng người cao lớn mạnh mẽ, ánh đèn rực rỡ lấp lánh khiến anh giống như một
chàng hoàng tử đẹp trai bước ra từ trong lâu đài, chỉ liếc mắt một cái
là có thể dễ dàng chiếm được trái tim người khác. Đôi mắt sâu thẳm như
biển cả nhìn tôi chăm chú, dường như sự vật muôn màu muôn sắc xung quanh chẳng lọt được vào mắt anh, trong đôi mắt ấy chỉ có một người trước mặt này mà thôi. Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra chuyện lãng mạn nhất lại
chính là hai mắt nhìn nhau như thế, trong anh có em, trong em có anh.
Khi đó, trong mắt chúng ta, thế giới mất đi mọi sắc màu còn người ấy ở
trước mặt lại vô cùng rực rỡ.
Tôi sững sờ nhìn, sóng lòng nổi
lên cuồn cuộn. Sau đó nhớ ra câu hỏi của anh tối đó ở quảng trường, đám
mây đen trên đầu từ từ tan đi, tôi thoải mái nở nụ cười tươi. Thì ra
thằng nhóc Đông Tử là kẻ bán đứng tôi, hôm nào phải mời cậu ta đi ăn cơm để cảm ơn mới được.
Tôi đắc ý bước đến gần Khang Tử Huyền mặt
mũi đang hết sức nghiêm trọng ở phía trước. Ở khoảng cách rất gần, tôi
nhìn rõ sự bối rối trên khuôn mặt anh, tôi cười: “Trùng hợp quá! Đến đây để tìm lại tuổi thơ sao sao?”
Đôi lông mày lưỡi mác của Khang
Tử Huyền khẽ nhíu lại, vẻ mặt tươi tỉnh của tôi rõ ràng không thể lây
truyền sang anh ta được. Mặt mũi nhăn nhó, anh khó chịu đưa mắt nhìn bốn phía: “Không ngờ chỗ này ồn ào như vậy!”
Trong lúc nói chuyện,
hai tay anh nhấc lên thản nhiên ôm lấy eo tôi, đến khi tôi phát hiện ra
thì cả người đã nằm gọn trong lòng anh.
Tôi vốn định phản kháng
lại nhưng bầu không khí xung quanh lại quá tuyệt vời. Dưới ánh đèn, bọn
trẻ vui cười, những quả bóng bay nhiều màu sắc đung đưa trong đêm tối.
Trong không trung phảng phất vị kem dâu ngọt ngào. Vòng đu quay hạnh
phúc xoay tròn những vòng quay định mệnh dưới ánh trăng. Điều khiến mọi
thứ trở nên tuyệt vời hơn chính là hơi thở của người đàn ông phảng phất
trên chóp mũi khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Trong lòng cảm
thấy xao xuyến, tôi không kiềm chế được tự nhiên cười ngây ngô. Cuối
cùng, gạt sang một bên ý muốn phản kháng, tôi kiễng chân vòng tay qua cổ anh, cơ thể chúng tôi dính sát vào nhau, tôi nói nhè nhẹ vào tai anh:
“Cảm ơn anh cho em một cảm giác trong mơ!”
Khang Tử Huyền ôm tôi, giọng nói dịu dàng: “Mộng là hư ảo, anh là thật, em biết không?”
“Phải, anh là thật!” Tôi úp mặt vào ngực anh dụi dụi như một chú mèo con.
Những bất an trong mấy ngày nay tan đi theo mây khói, tôi nhắm mắt một
cách thoải mái: “Anh là thật, tốt quá!”
Anh chạm vào tóc tôi, giọng nói trầm ấm mê hoặc bên tai tôi: “Vậy em có là thật không?”
Nghe thấy nhịp tim đập mãnh liệt của anh, cảm nhận được sự nồng nhiệt đó,
tôi ngước đầu nghiêm túc nói: “Nếu anh là thật, vậy thì em cũng là
thật!”
Tôi chỉ vào trái tim chính mình rồi lại chỉ vào trái tim anh: “Chân thành đổi lấy chân thành, vậy mới công bằng.”
“Phương Lượng Lượng, em đúng là láu cá… Được, chúng ta giao dịch công bằng!”
Khang Tử Huyền mỉm cười nhìn tôi, sau đó đặt tay lên ngực m