
ình, rồi thu
bàn tay lại làm động tác lấy trái tim mình đặt lên ngực tôi, bàn tay lại mở ra như trao trái tim nóng rực cho tôi.
Anh nở nụ cười đầy mê hoặc: “Tiểu thư xinh đẹp, xin hãy nhận lấy trái tim chân thành này của tôi!”
Tôi cười ngây ngô. Hành động của người đàn ông trước mặt rõ ràng rất trẻ
con nhưng tôi lại xúc động muốn khóc. Thế là tôi cũng bắt chước những gì anh làm, lấy trái tim của chính mình trịnh trọng đặt lên ngực anh, cười tinh nghịch: “Vị tiên sinh không mấy lương thiện kia, mong anh cũng sẽ
tiếp nhận trái tim chân thành của em! Một khi đã nhận thì không thể trả
lại!”
Khang Tử Huyền cười dịu dàng, nắm lấy bàn tay tôi đặt trên ngực anh rồi siết chặt tôi trong vòng tay anh, rầu rĩ lên tiếng: “Anh
nghĩ kỹ rồi, không có việc con gái mở miệng trước. Được, anh đầu hàng,
anh nói trước!”
Anh ngập ngừng: “Anh… không thể thiếu em.”
Khóe mặt tôi bỗng ươn ướt, xúc động rơi nước mắt. Tôi cúi đầu cười, quyết
định gạt bỏ những định kiến, sự ngại ngùng và tự kiêu của con gái để
thành thật nói: “Em cũng vậy, em… không thể thiếu anh được.”
Sững người nhìn tôi vài giây, gương mặt Khang Tử Huyền lộ vẻ hài lòng. Anh
mỉm cười hôn nhẹ lên trán tôi coi như khen thưởng: “Vậy mới là cô bé
ngoan!”
Tôi ôm anh thật chặt, tinh nghịch nói: “Làm khó cho anh rồi, còn phải tìm Đông Tử giúp.”
Anh mơ hồ ậm ừ một tiếng.
“Anh cho Đông Tử cái gì để cậu ấy bán đứng em như vậy?”
“Anh đồng ý giúp cậu ta trả món nợ mà cậu ta thiếu của Martin.”
“Họ Khang kia, anh đúng là kẻ gian xảo!”
“Em yêu, cảm ơn em quá khen!”
“Không cần khách sáo, thông thường những lời khen của em đều là trái lòng.”
“Ừ, anh vừa hay rất thích những cô gái rắc rối.”
Tôi thoải mái áp vào lòng anh nhắm mắt giả vờ ngủ, uể oải đáp: “Em không còn nhỏ nữa, đã là một bà cô lớn tuổi rồi.”
Khang Tử Huyền đột nhiên đẩy tôi ra, hai tay giữ lấy vai tôi nhìn chăm chú,
đôi mắt nguy hiểm nheo lại, sự dịu dàng ngọt ngào trên khuôn mặt cũng
không còn, giống như biến thành một con người khác vậy: “Phải, Phương
Lượng Lượng, hiếm khi thấy em có nhận thức như vậy. Em cũng biết mình đã là người lớn rồi thì chúng ta nhớ lại một chút, nhớ lại chuyện thứ bảy
tuần trước xảy ra tại một căn phòng nào đó ở một khách sạn nào đó đi!”
Anh trưng ra một nụ cười rất u ám nhưng lại toát lên vẻ cực kỳ nghiêm
trọng. Tôi ngẩn ra, anh cầm tay kéo tôi ra ngoài: “Đi, cùng anh về nhà!
Không chỉnh đốn cẩn thận thì em sẽ không bao giờ biết tiếp thu, lại dám
đơn thương độc mã xông vào hang cọp…”
Khang Tử Huyền đột nhiên
xoay người, sắc mặt nghiêm túc tôi chưa từng thấy bao giờ. Tôi sợ đến
mức á khẩu nhưng anh lại đột ngột bước tới ôm lấy tôi dịu dàng nói:
“Lượng Lượng, em biết không, một giờ trước anh mới biết chuyện đó. Em có thể hiểu được tâm trạng của anh không? Anh không dám tưởng tượng lúc đó em gặp chuyện gì, gặp phải người như thế nào… Em là một người độc lập,
có đam mê của riêng mình, anh không muốn can thiệp vào công việc mà em
yêu thích, nhưng điều này không có nghĩa là anh không lo lắng. Những
ngày tháng sau này chúng ta ở bên nhau có thể rất dài, nhưng anh không
thể từng giờ từng phút đều lo cho em. Ví dụ như ngày mai anh không thể
không bay sang Mỹ một chuyến, vì vậy hứa với anh, trong những ngày anh
không có ở đây, em phải tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, không làm
những việc nguy hiểm, không để anh phải lo lắng, được không?”
Dưới vòng đu quay đẹp lung linh, giọng anh lộ rõ vẻ xót xa khiến tôi không
kiềm nổi những giọt nước mắt. Tôi sụt sịt mũi, nép chặt mình trong lòng
anh vừa cười vừa nghẹn ngào nói: “Vâng, em hứa với anh, em sẽ tự bảo vệ
mình thật tốt.”
***
Khang Tử Huyền tiễn tôi đến tận cửa
nhà. Tôi vừa mới mở khóa thì gã xấu xa đã lách vào trong, tự nhiên như
bước vào cửa nhà mình, miệng kêu mệt quá không còn đủ sức lái xe về nhà, sau đó tháo cà vạt rồi nằm trên giường của tôi, vờ như vô cùng mệt mỏi. Mặt dày đến mức độ ấy, đúng là khiến người khác không biết phải làm
sao. Tôi chỉ còn cách đỏ mặt gật đầu đồng ý để anh ở lại. Hai chúng tôi
tắm rửa xong xuôi, anh nhất định không chịu ngủ ở ghế sô pha, thế là hai người giống như một cặp vợ chồng già bò lên giường. Mặt tôi nóng bừng
lên, còn anh rất tự nhiên ôm lấy thân thể cứng đờ của tôi, nhắm mắt ngủ
luôn.
Không quen với việc trên giường có người đàn ông cường
tráng, một phần da thịt còn áp sát vào người mình, nhiệt độ cơ thể của
anh truyền qua lớp vải mong manh khiến toàn thân tôi nóng rực. Tôi mở to mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không dám cựa quậy, cũng không dám thở mạnh.
Kẻ làm cho tôi mất ngủ bỗng mở mắt, giọng uể oải vang lên trong đêm khuya: “Em căng thẳng lắm à?”
Tôi vội vàng nhắm chặt mắt, lắc đầu phủ nhận: “Không.”
“Căng thẳng thì cứ nói ra, anh có thể giúp em điều chỉnh lại!”
Lời nói vừa dứt một bóng đen nhào đến, mạnh mẽ áp môi vào môi tôi, cái lưỡi nóng như lửa dồn dập tấn công tôi làm miệng tôi tràn ngập hơi thở của
anh. Nụ hôn cháy bỏng khiến tôi mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bị
động tiếp nhận sự cuồng nhiệt của anh.
Hơi thở dồn dập kết thúc
nụ