
n tâm
đến vấn đề “ai là người xinh đẹp hơn”, cho dù đã chẳng còn yêu nhau nữa
nhưng vẫn không muốn thua kém người đến sau.
Tuy rằng tâm lý
thích so sánh bẩm sinh của phụ nữ ấy khiến tôi không vui, nhưng tôi vẫn
mỉm cười nhắc nhở cô ấy: “Tina, trong cuộc sống của em bây giờ chắc chắn không hề thiếu những lời tán thưởng mà.”
Người phụ nữ đối diện
không hề hài lòng với đáp án vừa nhận được, mặt thoáng chút thất vọng,
rồi phong tình vạn chủng đưa tay lên nghịch ngợm mấy lọn tóc vàng của
mình: “Ồ không, Ken, đối với phụ nữ chúng em mà nói, những lời tán
thưởng từ đàn ông mãi mãi là không đủ, huống hồ anh còn là người đàn ông mà em đã từng yêu.”
Tina đột nhiên lại ghé sát vào tôi với bộ
dạng thần bí: “Ken, em nhớ rằng em đã từng nói với anh, phụ nữ sẽ trở
nên xinh đẹp vì lời tán thưởng của đàn ông.”
Người phụ nữ xinh
đẹp trước mặt chu đôi môi mọng gợi cảm lên, tỏ vẻ bất mãn: “Thế nhưng,
Ken, anh lúc nào cũng rất keo kiệt lời khen.”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng, cảm ơn Tina vì đã nhắc nhở tôi một chuyện.
Bây giờ nghĩ lại, hình như tôi chưa từng khen ngợi cô ấy, kể từ lần đầu
tiên gặp gỡ, tôi chỉ toàn bới móc những điểm chưa hoàn thiện trên người
cô ấy. Lúc ban đầu là nói thật lòng, còn sau đấy là bởi vì muốn trêu
chọc khiến cô ấy phải tức giận thở phì phì, đôi mắt lúng liếng sống động không che giấu nổi sự phẫn nộ, nhìn chẳng khác nào một chú sư tử nhỏ
đang ngứa ngáy mà không biết phải làm thế nào.
Từ trước tới giờ
tôi chưa từng nói cho cô ấy biết rằng, thực ra cô ấy có một đôi mắt rất
quyến rũ, vừa đen lay láy lại vừa thuần khiết, thi thoảng đôi mắt đó lại trở nên mơ màng vì chủ nhân đang mải tập trung suy nghĩ điều gì đó.
Những lúc như vậy, trông cô ấy chẳng khác nào một chú cún con bị lạc
đường, vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ, tới mức khiến người ta chỉ muốn
cắn cho một miếng, rồi lại muốn ôm thật chặt vào lòng, không để cho cún
con ấy phải tiếp tục lưu lạc thêm nữa.
Đôi mắt to tròn gắn trên
gương mặt trái xoan xinh xắn, mũi hay miệng cũng đều khiến cho người ta
phải yêu phải thích, nếu như mái tóc ấy dài hơn một chút, cái tính thô
lỗ bướng bỉnh kia bớt đi một chút xíu, chắc chắn sẽ trở thành một cô gái nhỏ hết sức ngọt ngào, dễ thương.
Đáng tiếc cô ấy lại không như vậy, cô ấy là Phương Lượng lượng với tính cách tự do nổi loạn đã ăn sâu vào máu, cho dù thi thoảng có để lộ ra đôi chút dịu dàng nữ tính cũng
không nói lên được điều gì. Cô ấy không bao giờ muốn làm một người phụ
nữ chỉ biết núp sau lưng đàn ông.
Thế nhưng điều này cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.
Chẳng trách cấp trên lại phái cô ấy thâm nhập vào trường học làm gián điệp!
Tết hai bím tóc, sau đó dùng giọng nói ngọt ngào của mình kêu tôi một
tiếng “chú”, giọng nói trong trẻo đó đã khiến trái tim tôi tan chảy.
Tôi thường ngẫm nghĩ trong bất lực, tôi biết làm gì với một người phụ nữ nghịch ngợm, tâm tư bất định như vậy chứ?
Cô ấy là một cá thể đầy mâu thuẫn, có rất nhiều khuyết điểm, ví dụ như
thường thích nói dối, nói bậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, mẫn cảm, rất
hay mềm lòng, quá nóng nảy, tự cho mình là thông minh, lúc thấy chuyện
bất bình thì cực kỳ to gan, còn trong chuyện tình cảm lại vô cùng nhút
nhát. Cô ấy chính là người phụ nữ xinh đẹp và mâu thuẫn nhất mà tôi từng gặp.
Cô ấy tuyệt vời như vậy đấy!
Tôi cực kỳ yêu cái sự lương thiện, thuần khiết, nóng nảy nhưng cũng hết sức yếu mềm trong cô
ấy, thậm chí ngay đến câu nói tục “mẹ kiếp” mà cô ấy buột miệng nói ra
mỗi lúc tức giận vì không cãi nổi với người ta mà tôi vẫn cảm thấy tuyệt diệu vô cùng!
Tôi là một thợ săn, tôi thích những con mồi hay
lẩn trốn. Tôi không biết trong rừng sâu liệu có thật sự tồn tại cái định luật này không: đến một ngày nào đó, người thợ săn sẽ phải lòng chính
con mồi của mình, dù có chết cũng không chịu giao nó cho gã thợ săn
khác.
Tôi nghĩ mình chẳng thể nào buông tay ra được.
Con mồi đáng yêu của tôi tuy rằng đôi lúc có hơi mơ màng, nhưng thực ra cô
ấy lại rất cẩn trọng, tôi muốn chơi trò đuổi bắt với cô ấy, để cô ấy
tiêu hao hết năng lượng mà mình có, sau đó ngoan ngoãn tự nguyện chạy
đến bên tôi.
Tôi muốn cô ấy lựa chọn đi về phía mình.
“Ken, anh thay đổi rồi, trước đây anh không hay cười như vậy.” Tina dùng mấy
ngón tay được sơn màu đỏ chót gõ lên mặt bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt khó
tin rồi nói: “Ken, trước kia anh là một người đàn ông lạnh như băng, nói thật lòng, vẻ lạnh lùng ấy của anh thực sự khiến em vừa yêu vừa hận đó. Nào, mau nói cho em biết, người phụ nữ ấy là ai?”
Bộ dạng hứng
thú của Tina khiến tôi bật cười, có lẽ khi chia tay chúng tôi đều không
quá yêu đối phương, cho nên hôm nay mới có thể tự nhiên mở rộng tấm lòng mà tán gẫu về tình cảm của hai bên như vậy. Nghĩ tới đây, trái tim tôi
trầm hẳn, nhớ đến ánh mắt thoáng chút thấp thỏm lo âu của cô ấy khi gặp
lại tình cũ, trong lòng cảm thấy không vui lắm.
“Cô ấy là người Trung Quốc, chỉ là một cô gái Phương Đông bình thường mà thôi.”
“Ồ? Cô gái Phương Đông? Vậy cô ấy có đôi mắt dài hẹp giống Hoa Mộc Lan