Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Xin Chào Tiểu Thư Gián Điệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324922

Bình chọn: 10.00/10/492 lượt.

bắt nạt mà phải

nén giận. Sau bảy bảy bốn chín lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng tôi lựa chọn đi theo lão Đàm. Mặc dù ông ta là một lão già đa mưu túc trí nhưng được cái chính trực, không như Phó Cục trưởng Trương, hễ thấy nhân viên nữ cấp dưới trẻ tuổi là đôi mắt lại quét một vòng qua những điểm nhạy

cảm.

Tôi cứ nghĩ đến lão già lòe loẹt ấy là lại thấy ghê tởm. Khi vừa mới vào Cục, ông ta đặc biệt thân thiện dễ gần với tôi, gặp một cái là “Lượng Lượng ơi, Lượng Lượng à”, mắt lúc nào cũng hấp háy.

Vào một ngày đông lạnh giá, ở cuối hành lang không người, ông ta sờ tay tôi và bảo tôi: “Em gái, sau này đi theo anh đi, nhất định em sẽ có tương

lai tốt đẹp!” Mồ hôi trong tay lão già kia làm cả người tôi nổi da gà,

lần đầu ý thức được mình bị quấy rối tình dục.

Sau đấy tôi cũng

nghĩ thông, trên đầu không có ô dù thì dễ bị ướt lắm nên tôi phải tự tìm cho mình một cái ô đáng tin cậy. Đi theo ai cũng được, miễn không phải

là lão dê già này. Lão Đàm và vợ tình nghĩa cũng hơn hai mươi năm, điều

này không có gì phải bàn cãi. Hơn nữa, ông ta và bố tôi là bạn học, dù

không cùng lớp nhưng cũng cùng khóa. Nghe nói hai người còn ở trong cùng đội bóng rổ, bố tôi là tiền đạo, ông ấy là hậu vệ, bố tôi cũng từng mời ông ấy đi uống bia. Đi theo bạn cũ của bố, trong lòng tôi cũng thấy yên tâm.

Tôi ngồi trên cầu thang lạnh buốt, lo lắng về vụ án lần

này. Một đôi giày thể thao Nike màu trắng xuất hiện, tôi giật mình trợn

mắt nhìn cậu ta ngồi xuống bên cạnh. Có điều cậu ta giữ vẻ mặt thờ ơ,

đưa mắt nhìn qua cửa sổ xuống sân bóng đang có mấy cậu thanh niên mặc

T-shirt ngắn đánh bóng rổ.

Tôi nghiêng đầu nhìn, trong đầu suy

nghĩ về mục đích ngồi đây của cậu ta. Còn Giang Ly lại nhàn nhã tựa hai

tay vào cầu thang hỏi thẳng vào vấn đề: “Dạo này cậu có tâm sự gì à?”

“Hả? À, đúng vậy.” Ngạc nhiên vì sự quan tâm của cậu ta, tôi gật đầu thừa

nhận. Tâm sự thì nhiều lắm, cậu chính là một phần tâm sự của tôi đấy,

tôi sắp mất bát cơm vì bố mẹ cậu đây này.

Cúi đầu đảo mắt một

hồi, tôi tương kế tựu kế thở dài, buồn bã nhìn xa xăm, hai tay chống má

dùng giọng đáng thương nói: “Bố mẹ mình sắp ly hôn, ngày nào cũng cãi

nhau, tối qua còn động tay động chân nữa. Cả buổi tối mình không ngủ

được gì hết.”

Tôi làm ra vẻ suy sụp, ngồi vẽ vòng tròn trên đất

rầu rĩ nói: “Hôm nay bọn họ đều ở nhà bạn, từ giờ trong nhà chỉ có một

mình mình thôi. Mình không muốn về nhà, mình muốn bỏ nhà đi.”

Tôi hạ giọng thì thầm: “Sao bọn họ lại có thể đối xử với mình như thế?”

Tôi vừa hung hăng thầm xỉ vả chính mình, vừa giả vờ nức nở khóc, qua khóe

mắt nhìn thấy anh chàng Giang Ly đang không biết làm sao để an ủi tôi.

Dù sao cậu ta vẫn là một cậu nhóc thiếu kinh nghiệm, có lẽ không biết

nên an ủi người khác như thế nào.

Khuôn mặt đơ ra, qua một lúc lâu cậu ta mới dám hỏi tôi: “Cậu… vẫn ổn chứ?”

Trong lòng tôi thầm khinh bỉ hành vi lừa đảo trẻ con của chính mình, nhưng

với tình hình hiện nay đúng là không còn cách nào khác. Tôi đành phải

tiếp tục giả vờ không nói gì và não nề nhìn về xa xăm.

Lời nói

dối cũng đã nói ra, tôi không thể tưởng tượng được sau này khi bị cậu ta phát giác thì cục diện sẽ phải xử lý thế nào. Nhưng tôi không còn đường rút lui nữa, chi bằng giải quyết nhanh mọi việc để sớm được thoát thân, lưu lại trong ký ức của cậu ta một Giản Mỹ Đạt đến nhanh chóng mà đi

cũng vội vàng. Kết thúc như vậy là hoàn hảo nhất, nhưng tôi sẵn sàng bỏ

nhiều công sức hơn để giảm thiểu tối đa tội lỗi của mình.

Tôi và

Giang Ly cứ ngồi bên nhau như thế. Dưới sân, một cậu nam sinh cao ráo

đang chơi bóng, tư thế rất mạnh mẽ. Cậu ta nhảy lên rồi ném bóng vào rổ

khá đẹp mắt khiến mấy cậu nhóc khác vỗ tay reo hò. Im lặng một lúc, tôi

hỏi: “Cậu có thể ném vào rổ không?”

“Có.”

“Thế à, hình như mình vẫn chưa xem cậu chơi bóng rổ.”

Cậu ta “à” một tiếng.

“Tan học cậu có rảnh không?” Giang Ly đột nhiên hỏi. Tim tôi đập thình thịch, nhìn cậu ta mong chờ.

“Có, có…” Tôi đang bận lại mệt nhưng vẫn muốn đến nhà cậu ăn cơm để đặt máy nghe trộm đây.

“Vậy đến sân bóng rổ đi, mình cũng đang muốn chơi bóng.”

Trái tim đầy mong mỏi của tôi treo lơ lửng trong không khí, phút chốc rớt phịch xuống theo phương thẳng đứng.

Buổi chiều, tôi gửi tin nhắn cho Đông Tử kêu cậu ta nhớ bám lấy Giang Ly đến sân bóng. Dù nghi ngờ sức hấp dẫn ở tuổi 24 của mình nhưng tôi cũng

không thể không đề phòng tình cảm nam nữ sẽ bất ngờ nảy sinh giữa cảnh

sắc mùa xuân đẹp như thế này.

Sau khi tan học, tôi đến sân bóng

như đã hẹn rồi ngồi xuống vỗ tay ủng hộ cho hai người đang đầm đìa mồ

hôi. Đông Tử giả vờ không quen tôi. Dưới sự chứng kiến của Giang Ly, bọn tôi phải vờ hàn huyên một chút. Chơi thêm một lúc, đến lúc mặt trời lặn chúng tôi mới vẫy tay tạm biệt.

Giang Ly tiễn tôi đến trước trạm xe bus trường học, tôi lại khôi phục vẻ buồn bã chán nản. Ánh mắt cậu

ta có chút lo lắng, muốn nói rồi lại thôi. Lúc tôi đang đợi động tĩnh từ phía cậu ta, Giang Ly lấy từ trong cặp cuốn vở bài tập đưa cho tôi, mắt vẫn lạnh lùng như cũ khiến tôi cảm thấy đây là cách tự vệ của ri


XtGem Forum catalog