Disneyland 1972 Love the old s
Xóm Vắng

Xóm Vắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322742

Bình chọn: 8.00/10/274 lượt.

ng trong ngôi nhà này.

Sương vội bước nhanh ra cửa, nhưng nàng khựng lại ngay, tim đập thật nhanh. Rõ ràng có tiếng chân ai bước ngoài hoa viên bước về phía mình. Sương sợ hãi tới cực độ, nàng muốn chạy trốn nhưng hai chân như bị chôn chặt dưới đất, cổ nghẹn lại...

Trong bóng tối im lìm, tiếng chân người nghe thật rõ, tiếng chân như lê lết dưới đất, vướng vào các ngọn cỏ, nghe sột soạt. Rồi có tiếng lẩm bẩm, tuy nhỏ nhưng giữa đêm khuya Sương nghe mồn một:

- Ai... Ai dám vào nhà ta kia? Hay là...

Sương chết điếng trong lòng. Nàng đứng lặng im không dám thở mạnh. Rồi một bóng người từ ngoài cửa bước vào, vóc gầy gầy, tay cầm chiếc gậy.

Sương hoàn hồn lại khi nhận ra đó là Trần chứ không phải ma quỷ gì cả. Trần đến đây? Đến làm gì? Chàng vẫn muốn tìm lại hồn phách của người vợ đã chết? Bất giác, Sương thở dài.

Trần đứng sững lại ngay sau tiếng thở dài, rồi chàng bước tới, hai tay quờ quạng phía trước:

- Mai... Mai, đúng là Mai của anh rồi...

Sương giựt mình nhìn chàng, nàng thối lui nhè nhẹ cho xa chàng hơn, nàng đâu thể đóng vai người vợ đã chết của chàng được.

- Mai... Sao em không trả lời anh?

Chàng đưa gậy qua lại trước mặt tìm kiếm, giọng tha thiết hơn:

- Mai... Anh nghe rõ ràng mà, đừng lẩn tránh anh nữa... Mai ơi!

Sương lặng thinh, nín thở không dám gây ra tiếng động mạnh, nàng chỉ nhìn chàng lặng thinh.

Dưới ánh trăng tròn, gương mặt Trần đầy nhiệt tình, đầy tha thiết nhưng cũng đầy đau khổ. Không nghe tiếng trả lời, chàng lắng tai nghe ngóng một lúc rồi lần dò về phía nàng thật đúng.

Sương giựt mình nhìn quanh, nàng đang đứng trong một góc tường, nếu muốn trốn, chắc chắn sẽ gây ra tiếng động.

Giọng Trần lại vang lên:

- Mai... Khi trước em là người vợ hiền lành, nhu mì, bây giờ em tàn nhẫn như vậy sao? Tại sao em không cho anh gặp? Em có biết lòng anh không lúc nào không nhớ tới em! Em cho anh gặp đi, đừng trốn anh nữa Mai ơi, em tàn nhẫn quá...

Trần lại bước thêm mấy bước:

- Mai ơi... Mai... Trở lại với anh...

Sương bịt tai chạy một mạch về tới nhà, lấy chìa khóa riêng ra mở, tay nàng run lẩy bẩy, tim nàng đập thình thịch, đầu tóc rối bời. Vào nhà, nàng đi thẳng lên phòng riêng, trong lúc hấp tấp, Sương đụng phải một người, nhìn lại là bác tài.

Ông cúi xuống, lượm cành hoa trao cho nàng:

- Thưa... Xin lỗi cô, cô đánh rơi cành hoa.

Nàng cầm lại nhánh hoa hồng trong tay bác, đôi mắt bác tài nhìn Sương như soi mói.

Sương tìm cách vã lã:

- Bác chưa đi ngủ à?

- Dạ, tôi đợi ông Trần, tới giờ này mà ổng vẫn chưa về.

- Thế à, tôi về phòng nghen bác.

Sương hỏi qua loa cho có lệ rồi bước vào phòng riêng luôn. Nhưng nàng có cảm tưởng là đôi mắt của bác tài vẫn chăm chú nhìn sau lưng mình.

Bước vào phòng, Sương nhận thấy tay chân đều muốn rũ liệt cả. Nàng khép kín cửa phòng rồi ngã vật lên giường, không cử động gì nổi cả.

Một lúc, nàng gắng gượng đứng dậy cởi ba-đờ-suy, cởi dép. Thay y phục như một cái máy, chứ Sương lúc đó tâm hồn bấn loạn cả lên.

Nàng lại nằm dài trên giường, nhớ lại những việc vừa xảy ra trong ngôi nhà hoang ấy. Lắng tai chú ý, nàng không nghe Trần trở về, có lẽ chàng còn đang lẩn quẩn tìm nàng trong gian nhà ấy chăng? Sương tưởng tượng tới cảnh chàng quơ quào, lần mò đi tìm một hình bóng người đã chết một cách tuyệt vọng trong gian nhà vắng vẻ.

Sương bỗng nhớ đến quyển sách mục nát nàng đã lượm được trong hộc tủ một chiếc bàn gãy. Sương lồm cồm ngồi dậy, lại móc quyển sách ẩm ướt bị cháy xém một phần. Nét mực bên trong đã bị nhòa, Sương phải vặn đèn sáng lên nhìn mới ra chữ. Đó là một quyển nhật ký ghi lại những việc hàng ngày và những tình cảm vụn vặt, có lẽ của Mai.

Nàng đọc qua:

"Ngày 5 tháng 6...

Hôm nay bắt đầu hái hoa... Mấy cô vừa hái hoa vừa hát thật vui, Trần bận rộn suốt ngày.

Ngày 8 tháng 6...

Bà ấy lại đến đây gây sự nữa rồi, mình buồn lắm, không biết phải xử trí làm sao. Dù sao chuyện này cũng không cho Trần biết được. Mình nghĩ rằng... (một đoạn tiếp theo lại bị cháy mất).

Ngày 11 tháng 6...

Mình phải viết về chuyện ấy mới được. Tự dưng mình lại sợ có chuyện chẳng lành sắp xảy ra, phải viết, phải viết thật nhiều về chuyện ấy, mình phải viết...

12 tháng 6...

Trọn ngày Trần ở dưới cửa hiệu, bà ta làm tinh thần mình tan nát, chán nản. Bà bảo sẽ cho Trần biết, mình đã van nài hết sức mới được tạm yên.

15 tháng 6...

Trọn ngày hôm nay Trần ở nhà, mình giúp ảnh kiểm điểm lại trương mục ở các ngân hàng, mình không muốn xa ảnh... Mình yêu ảnh quá mà, yêu ảnh tha thiết.

17 tháng 6...

Tôi phải viết... Phải... (đoạn kế bị cháy).

18 tháng 6...

Cao bảo là không thể như thế được. Anh ấy rất xúc động và cho là Trần mù quáng.

22 tháng 6...

Tôi sắp điên lên chắc... Bà ấy cật vấn đến cả tổ tiên dòng họ mình nữa...

23 tháng 6...

Mong sao anh ấy đừng bận rộn nhiều công việc. Tôi chỉ mong cho anh ấy, còn tôi, tôi có thể hy sinh tất cả.

25 tháng 6...

Trần... Tại sao anh lại trách em, em đã chịu đựng quá nhiều mà... Mình khóc nhiều lắm, anh Trần nhẫn tâm quá. Bà ấy bảo...

26 tháng 6...

Tội nghiệp anh Cao ở trò chuyện suốt ngày với mình, chắc ảnh sợ