
giới này không có gì
người không bỏ xuống được. Người không cần phải mang nhiều ký ức, làm vậy chỉ
thêm mệt.”
Thấy hắn kinh ngạc đến xuất thần, nàng thản nhiên ngầm ra tiếng đuổi khách:
“Muộn rồi, đêm lại lạnh, ở bên ngoài lâu như vậy rất dễ nhiễm bệnh, Vương gia
thỉnh sớm đi nghĩ ngơi.
Ánh mắt Long Tiêu loé sáng, lập tức chậm rãi thu lại, ý cười thâm trầm: “Long
mỗ xin thụ giáo.”
“Không tiễn” Liên Kiều xoay người lên lầu, để hắn một mình trong đình
viện.
Long Tiêu giương mắt nhìn lên, gian phòng ở lầu hai vừa sáng đèn, trên cửa sổ
in bóng một thân ảnh yểu điệu ôn nhu. Nhìn đạo thân ảnh kia, hắn có chút mê
hoặc, khẽ lẩm bẩm: “Sớm biết hôm nay như vậy, bổn vương tuyệt không đem ngươi
đưa cho bất luận kẻ nào.”
Bên ngoài thành, sa mạc rộng lớn thẳng tấp mà yên tĩnh.
Một đạo bóng đen nhanh một cách quỷ mị, nhẹ nhàng lướt tới, dừng ở dưới tán
cây hồ dương.
“Hắc Ly tham kiến đại nhân.”
Sau cây hồ dương một giọng nam trầm thấp vang lên: “Từ ngày hôm nay ngươi
phải theo dõi Điệp Tiên chặt chẽ từng nhất cử nhất động, có tình huống gì lập
tức báo cáo.”
“Dạ”
“Mặt khác, không được làm cho nàng phát hiện ngươi, lại càng không được quấy
rầy nàng, đừng cho là ta không biết ngươi và nàng có chuyện xấu gì, hiểu
chưa?”
“Tuân mệnh.” Mồ hôi lạnh từ thái dương Hắc y chảy ra.
“Việc đánh cấp Thiên Lang Nha tạm hoãn, ta sẽ phái người khác đi làm.”
“Dạ”
“Còn chưa cút?”
“Đại nhân, nửa năm,… giải dược của ta…”
Một cái bình màu bạc nhỏ bắn ra, người nọ tiếp được, đầu chân mày rốt cuộc
cũng thả lỏng.
“Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân…”
“Cút”
Bóng đen lao đi, một người bước ra từ sau cây hồ dương, cũng một thân hắc y
che mặt, chính là có một đôi mắt phượng nhiếp làm cho người ta khó có thể quên
được.
“Nửa năm, độc của ngươi không phát tác, ngay cả ấn ký hoa mai của độc dược
cũng biến mất, trên đời này độc này không có thuốc giải, là được thần y giải hay
là ngươi căn bản không phải là Điệp tiên?”
Liên tiếp nhiều ngày nay xảy
ra nhiều việc làm Liên Kiều quên mất Tô Lạp. Không phải Tiểu Đức nhắc nhở Mạc Y
còn nhốt trong lao lý nên xử lý thế nào thì nàng có thể đem bà mụ hổn đản kia
nhốt đến chết già trong đó luôn, không nhớ nỗi là có nhân vật lớn này ở đây
nha.
Canh thời gian Hoàng đế bãi
triều, Liên Kiều chặn đường Mục Sa Tu Hạ lại,
“Thái tử điện hạ.”
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng nhìn
nàng nói: “Chuyện gì?”
“Đã lâu rồi ta không gặp Tô Lạp.”
Nàng đi thẳng vào vấn đề rõ ràng.
“Không được.” Hắn cũng một tiếng
từ chối rõ ràng.
Liên Kiều vẫn như cũ không từ
bỏ ý định, tiếp tục đuổi theo hắn hỏi: “Không gặp cũng được, Điện hạ có thể
giúp ta truyền lời không?”
Lá gan nữ nhân này quả là càng
ngày càng lớn, Mục Sa Tu Hạ híp mắt lại, hai tay khoanh trước ngực: “Ta được lợi
gì?” Nếu nàng muốn luận điều kiện thì hắn cũng thử nghe xem nàng có cái gì để
trao đổi.
Liên Kiều nghĩ nghĩ, buông tay
ra nói: “Ta nghèo, hai bàn tay trắng, không có gì gọi là đáng giá, nếu nhất định
phải có vật trao đổi ta có thể cho ngươi một lần yêu cầu ta làm một việc.”
Nhìn lên thì thấy đáy mắt hắn
chợt lóe sáng, nàng vội bổ sung nói: “Đương nhiên trừ việc bảo ta đi tìm chết.”
(Yu: sao nàng lại học theo ku Trương Vô Kỵ zậy a, thất sách thất sách.)
Hắn cười châm chọc: “Mạng
không đáng giá.”
“Vậy giao dịch này ngươi không
đáp ứng à?” Liên Kiều bị thái độ không rõ ràng của hắn khiến cho nàng mất kiên
nhẫn.
Nàng liếc mắt thì thấy hắn
đang thanh thanh thản thản dựa người vào tường nói: “Nói cái gì, nói đi.”
Liên Kiều suy tư một chút rồi
nói: “Ngươi chỉ cần hỏi Tô Lạp một vấn đề: Bà mụ Mạc Y bán đứng Ngạc lỗ tộc nên
xử trí như thế nào?”
Hắn nháy mắt nhìn nàng, không
ngờ nàng lại bắt được Mạc Y, càng buồn cười hơn chính là lại dám bảo hắn là người
truyền lời, đầu óc nàng có phải bị hỏng ở đâu rồi không.
Liên Kiều nhìn hắn nói: “Ngạc
Lỗ tộc ngoài mẹ con Tô Lạp ra không còn người nào khác, ngươi không cần lộ ra
ánh mắt kinh dị như vậy nhìn ta, ngươi muốn giết ai ta không xen vào, nhưng người
phản bội phải bị trừng phạt. Những lời này truyền hay không truyền, ngươi xem rồi
quyết định đi.”
Xoay người định rời đi, lại bị
hắn nắm cánh tay kéo lại ngã vào lòng ngực hắn, tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu
nàng vang lên.
“Nữ nhân, nếu đây là thủ đoạn
câu dẫn ta thì chúc mừng ngươi, ngươi đã thành công khiến ta chú ý đến ngươi rồi
đó.” (Yu: câu này quen thiệt, dạo này mấy soái ca thích tự kỷ ghê nơi.)
Nàng bối rối ngẩng đầu lên, liền
rơi vào một vùng nước sâu thẫm .Lưng bị cánh cay cứng như thép ôm chặt, gáy bị
chế trụ, khuôn mặt tuấn tú của Mục Sa Tu Hạ phóng đại trong mắt nàng, cho đến
khi đôi cánh hoa nhỏ nhắn trơn bóng của nàng bị dán chặt vào môi hắn. Đầu nàng
vang lên ầm ầm như sắp mất đi ý thức, chỉ mãnh liệt cảm nhận được hơi thở nam
tính đang cường ngạnh chiếm lấy tất cả cảm quan của nàng. Chỉ thấy người bá đạo
lãnh khốc như vậy nhưng môi thì lại mềm mại mê người như thế. Á, nàng đang miên
man nghĩ vớ vẩn cái gì đây.
Đẩy ra, ra sức đẩy hắn ra
nhưng đều phí công. Hắn tựa như cái vòng thiết cô,