
, cho ta cẩm y ngọc thực, cho ta nơi ở cùng nữ hầu, ta còn có cái gì
không hài lòng chứ?” Nàng tuy rằng nói hắn đối xử tốt với nàng nhưng từ chính
đáy mắt cô đơn kia lại không lừa được người.
“Trừ cái này ra, hắn cho ngươi
được cái gì nữa?” Bất luận Tô Lạp nói như thế nào, Liên Kiều vẫn cảm thấy được
nàng không vui, rất không vui.
Tô Lạp cúi đầu, nói nhỏ: “Người
không thể có lòng tham, như vậy là đủ rồi, chỉ cần có thể cho ta ở cạnh hắn là
đủ rồi.”
Nhìn nàng vốn định nói cái gì,
nhưng lại cảm thấy không thiết yếu nữa, cảm tình không thể hèn mọn mà cầu xin bố
thí, không bằng phóng khoáng mà buông tay, chuyện giữa một người nam nhân và một
nữ nhân, không ai có thể giúp được.
Liên Kiều đổi đề tài: “Mẹ
ngươi thế nào?”
“Tốt lắm, thương thế trên người
đều tốt rồi, nhưng tinh thần có chút hoảng loạn.”
Liên Kiều gật gật đầu, ngày đó
Đằng Triệt dị thường kích động đã để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, bỗng nhiên
nghĩ đến cái gì đó liền hỏi : “Thái tử có hỏi ngươi về vật gì không?”
Tô Lạp mờ mịt lắc đầu: “Ta vốn
là hai bàn tay trắng, còn có thể có cái gì mà cho hắn đâu?”
Cũng đúng, nhưng mà Đằng Triệt
ngày đó điên điên khùng khùng có nói gì đó làm cho nàng luôn bị vướng mắc trong
lòng. Mục Sa Tu Hạ nạp Tô Lạp làm phi thật ra là có động cơ gì? Nàng tin tưởng
tuyệt đối không đơn thuần là tình yêu nam nữ.
Bỏ sự phiền lòng qua một bên,
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Tô Lạp, nói cho ngươi biết một việc, ngươi nghe xong
đừng kích động.”
Thấy nàng gật đầu, Liên Kiều mới
nói: “Ta tìm được người bán đứng Ngạc Lỗ tộc rồi hơn nữa còn là đầu sỏ khiến
các ngươi gặp tai họa diệt tộc a.”
Tô Lạp chấn động, hai mắt nhìn
chằm chằm nàng.
“Mạc Y, bà mụ Mạc Y, ả đem nơi
ẩn cư của người Cách tát quốc bán đứng.” Liên Kiều tránh nhắc đến cái tên Mục
Sa Tu Hạ, dù sao bọn họ hiện tại đã là vợ chồng, nàng không phải đến để khơi
mào mâu thuẫn vợ chồng.
Hai vai Tô lạp run rẩy, hai
tay nắm chặt vạt áo, ánh mắt hoang mang mà điên cuồng, cuối cùng cả người cũng
không khống chế được đứng bật dậy.
“Tô Lạp” Liên Kiều lo lắng ôm
chầm lấy cô, “Phải xử trí ả như thế nào, ngươi nói đi. Ta nhất định thay ngươi
làm được.”
“Ả, ta, phải, chết.” Tô Lạp
nghiến răng nghiến lợi hung tợn bức ra khỏi miệng bốn chữ này, tuy rằng đã sớm
đoán biết kết quả, Liên Kiều vẫn thấy tiểu cô nương Tô Lạp mười lăm tuổi này thốt
ra đáp án như vậy cũng không khỏi đánh cái rùng mình.
Nàng biết, tiểu cô nương luôn
ngọt ngào gọi nàng là Liên tỷ tỷ đã hoàn toàn biến mất.
Trên đường từ phủ thái tử trở
về, Liên Kiều nhìn thấy có nhiều người vây quanh một thiếu niên cười ha ha. Mà
thiếu niên mang theo một vết thương trên người, khập khiễng đi đến trước mặt một
nam nhân dáng người khôi ngô trước mặt, “bùm” quỳ xuống, thế nhưng lại theo khố
hạ nam nhân kia mà chậm rãi chui qua, mọi người lại một trận cười vang.
Nam nhân kia lại đắc ý cười dữ
tợn hơn, khoát tay hung hăng cho một cái tát, đánh thiếu niên ngã trên mặt đất
ngẩng đầu, khoé miệng tràn ra tơ máu, đôi mắt oán hận ngập tràn trừng thẳng vào
nam nhân, đột nhiên xông lên, ôm lấy người nọ, cắn phập xuống.
Nam nhân hét thảm một tiếng,
giây lát sau lổ tai đã bị cắn đứt, mọi người đứng vây xem bên cạnh choáng váng,
thiếu niên giống như người điên, gặp người liền nhảy tới, mở miệng cắn, mọi người
sợ tới mức bỏ chạy đi bốn phía, vừa chạy vừa kêu: “Điên rồi, hắn điên rồi…”
Nam nhân bị cắn mất lổ tai
phát điên lên, rút chuỷ thủ ra đâm tới thiếu niên. Liên Kiều trong lòng vừa động,
hô to: “Dừng tay.”
Tất cả mọi người đều nhìn nàng
xem nàng đang làm gì, trong đám người kia có nhiều người biết Liên Kiều.
“Là Liên thần y, là nữ thần bảo
hộ của Cách Tát quốc chúng ta.”
Chán, bây giờ là lúc nào rồi
mà còn lời lẽ mê tín lạc hậu như vậy. Liên Kiều đi qua, mọi người tự động dạt
ra hai bên tạo cho nàng một lối đi.
Liên Kiều nhìn về phía thiếu
niên hỏi: “Vì sao ngươi cắn đứt lổ tai hắn?”
Người thiếu niên phun ra một
búng máu, oán hận nói: “Hắn nói chỉ cần ta chui qua khố hạ hắn liền cho ta bạc,
ta đã chui, hắn lại đổi ý.”
Liên Kiều nhìn về phía nam
nhân mang vẻ mặt hung hãn nói: “Có việc này sao?”
“Ta chỉ là nói giỡn với hắn,
ai nói sẽ đưa bạc cho hắn.” Nam nhân thở hổn hển nói.
Liên Kiều nghiêm mặt nói: “Đây
là ngươi không đúng, vô duyên vô cớ để cho người khác chịu nhục chui qua khố hạ
của người là cái sai thứ nhất, thiếu niên chịu nhục chui qua khố hạ của ngươi,
ngươi lại đổi ý không trả tiền là cái sai thứ hai, cuối cùng, thiếu niên đòi bạc
của ngươi, ngươi bỏ đi còn chưa tính, thế nhưng lại còn động thủ đánh người là
cái sai thứ 3, mỗi việc như vậy ngươi có điểm nào là có lý?”
Người bên cạnh nghe xong lời
trần thuật của Liên Kiều cảm thấy được là có đạo lý, cũng đều chỉ trích nam
nhân hung hãn kia là không phải. Quần chúng chỉ trích, thêm Liên Kiều thân phận
cao quý, hắn không dám phạm tới, tức giận lấy bạc trong lòng ngực ném xuống,
gương mặt xám xịt chạy đi.
Liên Kiều quay đầu nhìn thiếu
niên kia, thấy hắn nhặt bạc lên từ mặt đất, xoay người rời đi, không kh