
hỉ ngơi, ở đây có anh là đủ rồi." Dịu dàng trả lời, Tề Thiệu Khải ngồi ở mép giường kinh ngạc nhìn cô, trong lòng
không hiểu sao lại xúc động.
A. . . . . . Mặc dù sắc mặt rất tái, tinh thần cũng không quá tốt, nhưng cô ấy còn sống, còn hoạt động, hô
hấp, thế là đủ. . . . . . là đủ rồi. . . . . .
Mất máu có thể bù
lại, tinh thần, thể lực cũng có thể từ từ điều dưỡng, chỉ cần cô ấy
không như ngày hôm đó nằm im bất động trong lòng của anh, anh đã đủ hài
lòng rồi.
Nhận thấy một cái chớp mắt anh cũng không có mà chỉ
nhìn mình, Đường Dĩ Kỳ bỗng dưng nhẹ nhàng cầm bàn tay anh. "Em rất
khỏe, không có chuyện gì!"
Hai ngày nay, phát hiện anh luôn nhìn
mình giống như chỉ cần một cái chớp mắt, cô sẽ biến mất, làm cho cô một
lần lại một lần phải bảo đảm.
Nhẹ nhàng cầm lại tay cô, Tề Thiệu Khải khàn giọng nói nhỏ, "Đúng a! Em không có chuyện gì, em đã nói cả đời không bỏ rơi anh."
Cô không có nuốt lời, thật tốt, thật rất tốt. . . . . .
Cô thật đã dọa anh chết khiếp, đúng không?
Cảm nhận tay anh đang run lên, trong lòng Đường Dĩ Kỳ như nhũn ra, lẳng
lặng mặc cho anh nắm tay mình, cho đến một lúc lâu sau, nhớ tới điều vừa thấy trên TV và báo, không nhịn được mở miệng hỏi ——
"Việc Trầm Tương Vân. . . . . ."
"Không cần nói tới cô ta!" Nghĩ tới chuyện cô ta thiếu chút nữa đụng chết Dĩ
Kỳ, Tề Thiệu Khải lập tức nổi giận."Trước đây cô ấy đối xử với anh như
thế nào, anh cũng không quan tâm, nhưng anh vĩnh viễn không thể tha thứ
cho việc cô ta đã làm với em."
"Thật ra thì cô ấy cũng là một
người phụ nữ đáng thương!" Nhớ tới tin tức trên TV nói cô ấy bị bạo hành gia đình, Đường Dĩ Kỳ cảm thấy đồng cảm.
Có lẽ vì hôn nhân
không hạnh phúc, mới muốn quay lại với mối tình cũ, cộng thêm trạng thái tinh thần không ổn định, cho nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy.
Biết cô thương cảm cô ta, Tề Thiệu Khải không chút đồng tình, giọng căm hận
buồn bực nói: "Cho dù cô ta bị chồng hành hạ, cũng không nên có ý đồ làm tổn thương em."
Lúc đó nếu không phải cô mạng lớn, ai biết kết quả sẽ như thế nào? Chỉ là nghĩ thôi anh đã cảm thấy sợ hãi.
"Vậy. . . . . . anh nghĩ, cô ấy còn tới tìm anh nữa hay không?" Ai. . . . . . Mặc dù cảm thông cho Trầm Tương Vân, nhưng cô cũng không muốn bị uy
hiếp sinh mạng nữa!
"Say rượu lái xe lại đụng bị thương người,
đây chính là phạm tội, cộng thêm truyền thông không ngừng đưa tin, anh
nghĩ cô ta sẽ không dám tới nữa." Cười lạnh một tiếng, Tề Thiệu Khải lại bổ sung: "Chỉ là nếu cô ta còn dám tới nữa, anh sẽ tuyệt đối sẽ không
khách khí, để cảnh sát xử lý."
Nhìn anh phát hỏa, quyết tâm,
Đường Dĩ Kỳ nhẹ nhàng "a" một tiếng, sau đó nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt
nhìn lên mặt anh, mang một ít ý nghĩ ngọt ngào cùng tò mò hỏi thăm:
"Nghe nói sau khi em bị đụng xe bất tỉnh, anh khóc, phải không?"
Ha ha, đây là sau khi cô tỉnh lại nghe được các y tá trong bệnh viện nói,
còn bảo anh khóc giống như quỷ gào thét, hại cô không tin vào tai mình.
Chỉ thấy lời vừa nói ra, gương mặt tuấn tú của Tề Thiệu Khải trong nháy mắt sung huyết đỏ bừng, tựa như lúng túng vừa tựa như xấu hổ, thật lâu
không đáp.
A đó —— anh đỏ mặt chột dạ, xem ra là thật!
Nghĩ đến anh vì mình trước mặt mọi người mà khóc, Đường Dĩ Kỳ vô cùng cảm
động lại thấy rất ngọt ngào, khoa trương than ra một lời hài lòng. "Xem
ra anh thật sự rất yêu em!"
"Nói nhảm!" Quẫn bách trừng mắt nhìn
cô, gián tiếp thừa nhận mình quả thật quá yêu cô, Tề Thiệu Khải giả vờ
giận uy hiếp, "Em đã đồng ý với anh, cả đời sẽ không bỏ rơi anh đấy nha, nếu em dám can đảm không tuân thủ cam kết, anh vĩnh viễn sẽ không tha
thứ cho em đâu!"
"Được rồi! Được rồi! Em biết mà!" Lần đầu tiên
trong đời bị người khác uy hiếp ngọt ngào đến như thế, Đường Dĩ Kỳ cười
rực rỡ như hoa.
"Biết là tốt!" Liếc cô một cái, ngay sau đó dịu dàng kéo cô vào ngực, Tề Thiệu Khải lặng lẽ cười.
A. . . . . . Đã vậy bọn họ cho dù ai cũng không bỏ rơi được người kia đi, cùng nắm tay nhau đi đến già!
bbs. . cn
Một năm sau, bên trong phòng khách của một khách sạn 5 sao, một tiệc cưới
đang chuẩn bị bắt đầu, bởi vì chú rể không có người thân, cộng thêm
không có nhiều mối quan hệ, cũng không có nhiều bạn bè, khi đưa thiệp
mời tới uống rượu mừng tất cả đều là bạn bè thân thích của cô dâu.
Bên trong phòng nghỉ ngơi của cô dâu, là đồng nghiệp tốt ở công ty của
Đường Dĩ Kỳ—— cô đã gửi thiệp mời cho mỗi người——họ cũng vui vẻ cùng với cô dâu tám chuyện nói đùa, lòng tràn đầy chúc phúc.
Ngay lúc
này, một đồng nghiệp nữ đến muộn như bị quỷ đánh chạy vào phòng nghỉ của cô dâu, trên khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm lại đầy vẻ khiếp sợ cùng nghi
ngờ, nắm tay cô dâu kêu khóc ép hỏi ——
"Dĩ Kỳ, chẳng lẽ cô cũng gửi thiệp cưới cho tổng giám đốc à?" Trời ạ! Trời ạ! Cô không thể tin được có chuyện này a!
"Làm gì có!" Đường Dĩ Kỳ cùng đồng nghiệp nữ trăm miệng một lời, hơn nữa không hẹn mà cùng xem thường.
A! Muốn diễn tấu hài cũng phải lựa đúng thời gian cùng trường hợp chứ!
"Nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . ." Ôm đầu, cô vẫn còn trong khiếp sợ chưa ổn định lại.
"Nhưng mà cái gì?" Mọi