
ái kiểu xã giao giả tạo khen qua khen lại vô dụng. Ông ấy
thà chịu sự đệ tiện trắng trợn như Long Bách Phi còn hơn.
Khổ cực trôi
qua, tiệc cuối cùng cũng xong. Lệ Nhan mừng quá định hối cha về để
cởi cái áo xuề xòa vải này ra thì Chí Bình đã bước đến nho nhã
cẩn thận nói…
- Mạch tiêu chủ! Ta có thể mượn Lệ Nhan
đi dạo một vòng rồi sẽ đưa về an toàn được không?
Lệ Nhan căng
mặt lên đá mắt với cha ngay có ý bảo cha không cho. Nhưng người ta công
tử lịch thiệp đến như vậy làm sao ông ấy có lí do từ chối chứ.
Huống chi tiểu nữ của ông ấy cùng một công tử đẹp khuynh nước khuynh
thành như vậy có mà Nhan công tử khó về “an toàn” thì đúng hơn.
Thế là cha bán
rẻ nàng không quan tâm làm nàng chỉ biết cười ngây ngốc đi với chả
dạo. Nhan Chí Bình thật sự rất vui khi được đi riêng cùng nàng nên nụ
cười rạng ngời cứ sáng tỏa trên môi. Chỉ lo đi chung với mỹ nhân trong
đêm hôm khuya khoắt thế này, nàng nổi thú tính thì tiêu.
Trăng thanh gió
mát, sánh bước bên mỹ nhân hỏi lòng ai không xao động?
Nếu lúc này
nàng chính là giai nhân chắc cũng sung sướng lắm song khổ nỗi Chí
Bình mới chính là tuyệt sắc thiên hương tại đây làm cho nàng kiềm
chế gần chết mới không cười thú tính khoái chí.
Đi với lại
dạo, trời thì tối thui làm Lệ Nhan muốn về ngủ ngay cho rồi nhưng
nào dám thất lễ với công tử nho nhã như Chí Bình. Chí Bình xoay
nhìn, nói nhẹ nhàng…
- Sao Lệ Nhan cô nương không nói gì cả? Ta
thích cô nương nói nhiều với ta!
- Xưa nay có chỉ có người
bảo nàng “câm miệng” nay mới biết cảm giác người ta bảo nói nhiều
lại đáng sợ như vậy nha.
- Ây… Tại tối nay tui ăn no không nghĩ ra
chuyện gì để nói cả nên… xin lỗi vì đã không nói nhiều nha Nhan công
tử!
Nàng trả lời
thật thà cầu mong Chí Bình không giận nhưng y chỉ bật cười. Phải nói
người đã đẹp, cười lên càng lộng lẫy hết sức. Suy đi ngoảnh lại
nàng phải đem lòng hận thù những người đẹp nhưng không hiểu sao cứ
mãi lẩn quẩn quanh họ như thế.
Tiếng Chí Bình
cười vang giòn tan, còn nàng lại đứng ngây ngốc không biết làm gì
nữa. Cuối cùng Nhan Chí Bình cũng cười xong và nhìn nàng bằng một
ánh mắt triều mến vô cùng tha thiết…
- Cô nương có biết tìm một người nói
thật khó hơn tìm trăm nghìn người dối trá hay không?
Lời Chí Bình
chứa nhiều tâm ý nhưng Lệ Nhan si ngốc chỉ nhíu mày đáp…
- Cái này thì tiểu nữ chưa biết thưa công
tử… nhưng gần đây tui phát hiện người đẹp nhiều hơn người xấu đó!
Nói thôi chưa
đủ, nàng còn chớp chớp tự ám chỉ mình là người xấu hiếm có khiến
Chí Bình có thêm cơ hội cười đau bụng. Người ta cười chẵng lẽ nàng
không cười theo sẽ là vô lễ nên nàng cũng nhe răng gượng cười.
Nhưng trong lúc
cười quên đi bản thân đang trong váy áo lụa là, nàng vấp tà áo lụa
ngã tới. Chí Bình nhanh tay đỡ lấy người nàng cứu kịp nàng khỏi
cảnh đáp đất bằng mặt rồi.
Chạm vào người
nàng, lòng nam nhân có ý từ đầu dễ gì bỏ qua cơ hội này nên thu tay
ôm vội vào lòng. Thâm tâm Chí Bình rất vui lúc bên nàng gần nhau như
vậy, tay vì vậ càng có chút lực ôm không rời.
Còn cả người
Lệ Nhan lại cứng đơ đến khờ khạo khi phải dựa vào ngực nam nhân lạ
như vậy. Công tử tuấn tú trước mắt giữ chặt không hề có ý buông
nàng ra, ánh mắt trìu mến ôn nhu vô cùng…
- Lệ Nhan cô nương cảm thấy thế nào về
ta!?
Chí Bình vào
thẳng vấn đề không chút ngần ngừ khi muốn rõ tâm ý của nàng dành
cho mình. Nhưng khổ là nàng quá choáng ngộp trong tư thế bị ôm và
nhìn gần sát gương mặt tuấn mỹ nên nói lắp bắp…
- Công tử… thật sự rất đẹp!!! -
Không chỉ đẹp bình thường đâu, nàng nhìn đến hoa mắt chóng mặt
rồi đây. Chí Bình lại có cơ hội cười vang vì nàng.
- Haha… không! Ý ta là cô nương có thích ta
không?
“Rắc!!!”. Câu
hỏi của Chí Bình vừa dứt thì trong không gian tĩnh lặng vang lên
tiếng cành gãy giòn tan chói tai. Lệ Nhan thần trí bay bổng như bướm
dạo vườn xuân, do hoa thơm quá độ nên sớm đau đầu choáng váng.
Chí Bình nhất
mực nhìn nàng chờ đợi một câu trả lời, tay cũng không hề có ý buông
người nàng ra. Nàng vẫn được y ôm trọn một cách trân trọng.
Cô nương khác
như nàng chắc mừng rơi nước mắt rồi. Song khổ nổi nàng thấy kinh
khủng lắm nha vì không hiểu tại sao các mỹ nam cứ thích hỏi câu hỏi
như vậy với nàng.
Một Long Hiên
Phi làm nàng nhứt đầu lắm rồi, nay lại thêm Nhan Chí Bình muốn hỏi
ý tứ trong lòng nàng. Nàng tự hỏi có phải là họ quá đẹp rồi nên
cần có xấu nhân làm lá