
iên
Phi và bắt chước nhảy tưng tưng lên…
- Cố lên con trai!!!
Hiên Phi nhìn
cha mà xấu hổ chết được. Lệ Nhan làm thế đáng yêu biết bao nhiêu,
còn cha hắn thân già nhảy nhót thật khiến hắn muốn quay đầu bỏ chạy
khỏi vạch đích càng xa càng tốt nha.
Cuối cùng Cửu
Nhật tiêu cục đến nhất, Long Môn và Thanh Vân hòa nhau suýt xao đồng
hạng nhì. Hiên Phi và Vạn Sinh không quên liếc nhìn nhau. Rồi thì cũng
phải đánh nhau một trận đàng hoàn mới giải quyết hết chuyện này.
Lệ Nhan thì
chỉ vui hớn hở với cha…
- Cha con thật giỏi! Cha là tiêu chủ giỏi
nhất đó!
- Nhờ có con gái cha cổ vũ nhiệt tình
thôi!
Hai cha con Mạch
Kiểm đang hớn ha hớn hở vì chiến thắng đầu thì Nhan Chí Bình đến
chúc mừng. Hiên Phi lại chuyển sang nhìn Chí Bình ngay vì không ngờ
gã công tử đó thật còn có ý với Lệ Nhan.
Mạch Kiểm cũng
lúng túng không biết nói gì dù biết rõ Chí Bình chỉ vì muốn lấy
lòng con gái mình thôi. Chí Bình cười hiền nói.
- Tối nay mời Mạch tiêu chủ cùng Lệ Nhan
sang dùng tiệc bên hội tiêu cục tổ chức vì vương gia!
- Chúng tui đến có kì không? -
Mạch Kiểm nhìn quanh thấy hình như không có tiêu cục nào được
mời cả.
- Không đâu! Mạch tiêu chủ và Lệ Nhan là
khách quý của ta!
Nhan Chí Bình
nói khi chỉ nhìn mỗi mình Lệ Nhan cứ như Mạch Kiểm – cha nàng chỉ
là cục đất bự bự đặt cạnh cục đất nho nhỏ là nàng. Long Bách Phi
đứng bên đây nhìn liền bĩu môi ganh tị.
- Có con gái cũng tốt thật!
Hiên Phi liếc
mắt nhìn cha một cái ngay làm ông ấy chớp mắt ngây thơ…
- Sao? Cha có nói cái gì sai đâu!?
Hắn chẳng nói
gì, bỏ đi luôn làm ông cha lẽo đão chạy theo chăm cho con trai ăn uống
hồi sức sau khi thi cực khổ. Lệ Nhan cũng nhìn theo hướng hắn bỏ đi
rồi mới xoay lại cười cười với Chí Bình.
Tối đó có tì
nữ đến dâng nàng áo lụa cùng trang sức vô cùng quý giá. Nàng cảm
thấy thật không thoải mái tí nào dẫu có người phục vụ không cần
động tay động chân.
Nhan Chí Bình
có bề ngoài lẫn tiền tài như vậy cần mỹ nhân là có mỹ nhân, tại
sao lại quan tâm nàng đến thế chứ? Nàng thật là nghĩ cũng không ra
điềm tốt của mình nha thì nhìn vào gương động thoáng hết hồn té
ngửa.
Cô nương trong
gương không chắc là xinh đẹp nhưng chân mày có chút tỉa gọn trông thanh
tú hẳn ra. Chưa kể dặm thêm chút son phấn trông nàng thật “khác
biệt”.
Mạch Kiểm nhìn
tiểu nữ áo lụa bước ra liền đứng trơ tại chổ. Trong lòng nàng cũng
hơi vui vì ngỡ cha thấy mình đẹp nên mừng đến sững người như thế.
Nhưng Mạch Kiểm
không chỉ thế còn run run lệ hai hàng tự hận không giấy bút vẽ lại
nàng lúc này mang về cho mẹ nàng xem cảnh tượng hãi hùng này. Lệ
Nhan giống ông ấy cũng không ngờ có thể bớt xấu nhiều như vậy hỏi
sao kẻ làm cha không rơi lệ vì cảm xúc quá khích chứ.
Nàng không cười
nổi, cứ xem đó là kiểu yêu thương dễ tổn thương của cha nàng vậy.
Thế là nàng cùng cha theo người hầu của Chí Bình dẫn đến buổi
tiệc.
Long Bách Phi
nhìn cảnh chỉ biết nhăn nhó vô cùng đau khổ, chỉ vì Hiên Phi bực
mình quá nên tay nắm chặt vai cha. Lệ Nhan đi gặp Chí Bình trông bộ
dạng “giống nữ nhi” như thế thì thể nào gã Chí Bình kia cũng nổi
thú tính cho xem.
Nhưng có lẽ do
anh chàng bị hoa mắt do thích nàng chứ bộ dạng của nàng cũng không
thướt tha bao nhiêu.
Cảm thấy bản
thân không làm nàng thích mình được lại có nam nhân ve vãn quanh nàng
khiến Hiên Phi không vui muốn bỏ về thì cha hắn ngăn…
- Không theo lỡ lão già Mạch Kiểm dùng
con gái để mua chuộc giám khảo chiến thắng thì sao!?
- Chẳng ai hèn hạ như cha đâu cha ơi! - Hiên
Phi thẳng thừng nói ra cái vẻ mặt gian ác trên mặt cha mình cho ông
ấy rõ nha.
- Con dám nói cha con hèn hạ sao Hiên nhi!?
Long Bách Phi
hùng hổ la con thì Hiên Phi giơ ngón cái tự hướng về mình nói nhẹ
nhàng nhưng vô cùng chính sát…
- Chứ không phải nếu gã công tử kia thích
nam nhân thì cha cũng dâng con cho hắn để thắng rồi đúng không cha!?
- Bởi vậy mới nói… con trai cha hiểu ý cha
ghê àh! Thương ghê!
Long Bách Phi
cười nựng má con một cách tàn bạo nhưng Hiên Phi chỉ bực mình gạt
tay ông ấy ra rồi mắt hướng về lều lớn nàng vừa vào. Thật sự hắn
rất lo lắng sẽ mất nàng vào tay tên Nhan công tử đó.
Tiệc bên trong
chỉ có những người trong hội tiêu cục, toàn là thương gia giàu ngất
ngưỡng. Lệ Nhan không quen gò bó làm tiểu thư đoan trang nên chán gần
chết. Cả ăn gà cũng không dám cằm cắn thì còn đâu niềm vui chuyện ăn
uống cơ chứ.
Mạch Kiểm cũng
không thích c