Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Yêu Em Thiên Trường Địa Cửu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324784

Bình chọn: 9.00/10/478 lượt.



nghiệp bếp núc, chỉ là từ trước tới giờ anh đều sống một mình, cũng không có

hứng mà nấu cơm nữa.

Tần Phóng ở nhà Nhan Nặc cho tới đêm khuya, trong lòng thầm nghĩ đã đến lúc ra

về, anh không muốn Nhan Nặc nghĩ mình là người không biết chừng mực, mặc dù

trong lòng anh rất muốn ở bên cô.

Nhan Nặc từ trong phòng đi ra đã thấy anh mặc áo khoác, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh

muốn đi đâu?”

“Muộn thế này rồi, anh... anh đi tìm nhà trọ “ứng phó” một đêm...”

Anh còn chưa nói xong thì Nhan Nặc nhét vào tay anh một bộ quần áo.

“Đây là cái gì?”

“Đây là quần áo của bố em.”

Thấy anh đứng đần mặt ra đó, cô nói thêm: “Mới đấy, chưa ai mặc đâu.”

“Anh không có ý đó, em... em... anh... Em bảo anh ở lại à?” Tần Phóng lắp ba lắp

bắp, mặt đỏ bừng.

“Anh đừng nghĩ linh tinh, em ngủ ở phòng bố, anh ngủ ở phòng em.”

Nhan Nặc lườm anh một cái rồi đi ngủ.

Cũng không biết Tần Phóng có nghe thấy không, nhưng anh cứ đứng im ở phòng

khách ôm bộ quần áo cười như một tên ngốc.

Nhan Nặc cả đêm không mộng mị gì, ngủ rất ngon, sáng sớm đã dậy, cô định làm

trứng ốp lết, chưa làm xong thì Tần Phóng đã mở cửa đi ra. Thấy anh mặc bộ quần

áo không vừa, chân tay đều thừa cả đoạn, cô mới nhớ ra anh cao hơn bố cô.

“Trong nhà vệ sinh có bàn chải và kem đánh răng mới, anh vào rửa mặt đi rồi ra

ăn sáng.”

Tần Phóng “Ừ” một tiếng, lúc đánh răng trong nhà vệ sinh, anh liếc nhìn tấm

gương đối diện phản chiếu hình ảnh Nhan Nặc đang cho mì vào bát, anh dừng lại,

trong đầu chợt nảy ra suy nghĩ.

Nếu bây giờ anh cầu hôn cô, liệu có nhanh quá không?



Đương nhiên Tần Phóng

không dám cầu hôn đột ngột như thế, anh cũng biết việc gì quá gấp gáp, vội vàng

thì càng khó thành công, có điều ý nghĩ này trong lòng anh là thực lòng, dù sao

anh cũng đã trải qua những ngày tháng điên cuồng thuở thiếu thời, nếu hai cả

hợp nhau thì nên sớm quyết định, nước chảy thành dòng.

Hai người ở thị trấn hai ngày, lúc đi Nhan Nặc cứ đi được một bước lại quay lại

nhìn, mắt ầng ậc nước, cô không nỡ.

Tần Phóng ôm eo cô, nhẹ nhàng nói như đang dỗ trẻ con: “Đừng khóc nữa, có phải

không quay lại nữa đâu, nếu em thực sự thích nơi này thì sau này xây nhà mới

chúng ta về mua là xong.”

Anh càng nói càng cảm thấy mãn nguyện, sau này, là sau này của anh và cô, tốt

đẹp quá! Nhan Nặc khoác tay anh, cười nhưng không nói gì, chuyện sau này ai

biết được chứ, cô không muốn nghĩ xa xôi như thế.

Thị trấn cách thành phố C mấy tiếng đi xe, chớp mắt cái đã tới. Lúc Nhan Nặc về

tới nhà thì đồng hồ đã chỉ năm giờ chiều, đúng lúc gặp Liễu Tư Thần ra ngoài.

Tư Thần nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt dò xét, sau đó cười tươi như

hoa: “Nhìn mặt cậu đỏ ửng thế này là biết chắc mấy hôm nữa có hỷ sự rồi. Tần

đại quan nhân quả thật hấp dẫn, không phụ tấm lòng của tớ, mấy hôm nữa cậu nhất

định phải nhắc anh ấy quà mai mối của tớ nhé!”

Thử nghĩ xem, nếu không phải cô ra chiêu hay thì hai người chậm chạp này không

biết còn kéo dài tới bao giờ mới tu thành chính quả được?

Nhan Nặc lườm Tư Thần một cái rồi bức xúc nói: “Tớ biết ngay là cậu giở trò mà,

không có việc gì làm nên ăn nói linh tinh chứ gì?”

Thấy Tư Thần ăn mặc chỉnh tề, cô hỏi tiếp: “Giờ này còn đi đâu?”

Liễu Tư Thần xua tay: “Thưa cô, cô quên là tuần này tôi bắt đầu đi làm à? Vừa

may gặp đúng lúc công ty tổ chức tiệc cuối năm, quy định toàn bộ công nhân viên

tham gia, mệt chết đi được.” Cô vừa nói vừa nhìn đồng hồ rồi thốt lên: “Chết

rồi, sao đã sáu giờ thế này, không nhanh thì muộn mất, đợi tớ về rồi nói tiếp,

bye bye.”

Lời còn chưa dứt đã không thấy bóng dáng đâu.

Nhan Nặc phì cười rồi lắc đầu, về phòng nghỉ một lát rồi tắm nước nóng, vừa ra

ngoài thì Tần Phóng gọi điện, cô vừa lau tóc vừa hỏi: “Anh về đến nhà rồi?”

“Ừ, vừa xong.” Tần Phóng cười đáp.

Nhan Nặc cũng mỉm cười, không quên dặn anh: “Vậy anh cũng đi tắm đi rồi nghỉ

ngơi, à, nhớ đừng để chân dính nước.”

Nghe mấy lời quan tâm ngọt ngào của cô, khóe miệng anh nhếch lên: “Tối nay

không ra ngoài thật à?”

“Anh không thấy chán à? Em ngồi xe hơi chóng mặt, không muốn ra ngoài.”

“Hừ!” Giọng anh đầy ấm ức, làm sao bây giờ, anh bắt đầu nhớ cô rồi, bây giờ anh

mới thực sự ngấm cảm giác một ngày không gặp mà ngỡ ba thu.

Rất nhanh, chuyện tình của Nhan Nặc và Tần Phóng được người nào đó tiết lộ thần

tốc. Văn phòng xôn xao một thời gian, không thể thiếu việc mời cơm một bữa.

Thực ra Tần Phóng chờ đợi ngày này đã lâu, anh biết trong phòng thiết kế cũng

có một, hai nhân viên thiết kế mới thích Nhan Nặc, nếu thể hiện rõ Nhan Nặc là

của anh sớm như bây giờ thì cũng “tuyệt” được tư tưởng linh tinh của mấy người

kia. Nhan Nặc dở khóc dở cười mà chiều theo anh.

Tết năm nay đến muộn, kéo dài tới tận tháng Hai. Văn phòng bắt đầu nghỉ làm từ

Hai mươi sáu Tết cho tới mùng Tám mới đi làm.

Hôm Giao thừa, trời còn tờ mờ sáng, Nhan Nặc đang ngủ ngon thì điện thoại đổ

chuông.

Là Tần Phóng gọi: “A lô, anh đây, em dậy chưa? Anh đang trên đường rồi, lát nữa

sẽ tới đón em.”

“Vâng!” Nhan Nặc trả lời ngắn gọn. Có điều cô còn mơ ngủ nhưng vẫn cảm thấy Tần

Ph


Insane