
óng hôm nay có gì đó hơi lạ nên cô cố gắng dậy.
Tư Thần mơ màng dậy đi vệ sinh xong thì thấy Nhan Nặc đã quần áo chỉnh tề: “Sao
hôm nay cậu dậy sớm thế?”
Nhan Nặc xua tay: “Không sao, ra ngoài một chút thôi, cậu ngủ tiếp đi.”
Tư Thần là nhân viên mới nên bận rộn tới tận Hai mươi chín mới được nghỉ.
Lúc lên xe, Tần Phóng không nói năng gì, mặt căng lên.
Nhan Nặc lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta đi đâu đây anh?”
“Đi đón một người.”
Tần Phóng nói một câu rồi im lặng, trong đáy mắt sâu thẳm của anh dường như có
tâm sự khiến Nhan Nặc cũng cảm thấy nặng nề.
Hai người tới sân bay đợi rất lâu.
Thực ra Nhan Nặc không thích ở đây, cho dù là bến xe, bến tàu, sân bay hay bến
cảng, cô đều không thích, bởi vì những nơi này tràn ngập không khí biệt ly đau
buồn.
Cách bọn họ không xa có một đôi nam nữ đang ôm nhau, mắt cô gái đỏ hoe giống
như một chú thỏ bị thương, chàng trai dịu dàng dùng những ngón tay lau nước mắt
cho cô, không biết nói gì bên tai mà cô gái cười vui, rồi ôm chặt cô vào lòng,
sau đó lưu luyến tiễn biệt.
Tình này cảnh này sao mà thân thuộc thế! Trong lòng Nhan Nặc cảm thấy buồn rầu,
dường như vật đổi sao dời khiến quãng hồi ức đã bị niêm phong lại quay về.
Lúc đó, bọn họ vẫn còn bên nhau, các đôi yêu nhau cuồng si chỉ hận một nỗi một
ngày không được ở bên nhau hai mươi tư tiếng, cô cũng muốn, chỉ có anh là
không.
Anh bận hơn cô tưởng nhiều, đi dự tiệc và họp hành không ngừng, cho dù hẹn hò
thì điện thoại cũng reo không ngừng, mỗi ngày đều quay như cù.
Nhưng anh rất quan tâm, cho dù hai người không thể gặp nhau thì mỗi ngày ít
nhất một cuộc điện thoại, thường tặng hoa hoặc quà, không quá đắt nhưng đều là
thứ cô thích, khiến cô có cảm giác cho dù họ xa nhau nhưng anh luôn ở bên chiều
chuộng mình.
Sắp tới Tết, cũng ở sân bay này, cô ôm anh rồi khóc lóc như một đứa trẻ không
cho anh đi. Gia đình anh di cư sang Anh, anh vốn định đợi công ty ở trong nước
ổn định rồi đi nhưng anh đã ở lại vì cô. Đến Tết phải đoàn tụ với gia đình là
điều đương nhiên. Lúc đó bố cô còn sống, cô không thể để bố một mình nên hai
người đành phải chia xa một thời gian.
Anh nhìn cô âu yếm rồi cười: “Ngốc ạ, anh chỉ đi một tuần thôi, đừng buồn.”
Cô lập tức nũng nịu: “Thật không? Anh không nói dối chứ? Không được, anh phải
ngoắc tay với em.” Cô nói rồi móc tay với anh.
“Nha đầu bé nhỏ, em chắc chắn là em lớn rồi chứ?” Anh nói xong liền đan tay
mình vào tay cô, khẽ cười.
Lúc anh cười luôn khiến người khác có cảm giác ấm áp, bao dung, khóe mắt có nếp
nhăn mờ mờ, đó là điểm cô thấy hấp dẫn nhất. Lúc đó cô chỉ muốn nhìn anh, nhìn
mãi không thôi.
Sau này cô mới biết trên đời này, điều không thể đoán được chính là tình cảm,
điều không thể nào đạt tới chính là mãi mãi.
Cứ nghĩ tới chuyện tình cảm dường như đã từ kiếp trước trong lòng cô lại khẽ
nhói đau.
Tần Phóng cẩn thận nhìn và thấy sắc mặt cô rất xanh, anh chau mày, nắm chặt tay
cô hỏi: “Em sao thế? Có phải buồn ngủ không?” Sáng sớm đã lôi cô đi thế này
khiến anh thấy áy náy.
Nhan Nặc sững lại, cô chột dạ cúi xuống, che giấu tâm trạng, nói với giọng mềm
mại: “Ừ, hơi khó chịu một chút.”
Tần Phóng nói không chút nghi ngờ: “Hay em dựa vào vai anh ngủ một chút? Chuyến
bay hạ cánh muộn một chút, nhưng cũng sắp rồi.”
Anh nói xong, kéo Nhan Nặc dựa sát vào vai mình rồi quàng khăn của mình cho cô,
trong chốc lát hơi ấm của anh phảng phất quanh cô, xua đi những chuyện cô không
muốn nghĩ tới.
Nó nói cho cô biết, người bây giờ cô đang dựa vào là Tần Phóng.
Không lâu sau cô nghe thấy tiếng loa ở sân bay thông báo chuyến bay từ
Washington đến thành phố C đã hạ cánh, sau đó Tần Phóng vội vàng len lên trước.
Nhan Nặc cũng theo sau, trong lòng tự hỏi rốt cuộc là ai mà khiến anh căng
thẳng như vậy?
Hành khách ra ngoài từng
tốp, từng tốp, dòng người đi đi đi lại không ngớt.
Hai người đứng ở vị trí rất dễ nhìn, không lâu sau đã thấy một ông lão mặc áo
khoác dài đen chống gậy đi về phía bọn họ. Mái tóc hoa râm hằn rõ dấu ấn của thời
gian, có điều gương mặt đầy nếp nhăn ấy vẫn trầm tư, vẻ rất nghiêm khắc. Đằng
sau ông lão là một người đàn ông trung niên mặc com lê chỉnh tề, trước sau cung
kính giữ khoảng cách hai bước.
Có điều Nhan Nặc không chú ý bởi những điều ấy mà là vì dáng vẻ của ông lão và
Tần Phóng rất giống nhau, hình như là... người thân của anh. Đột nhiên cô nhớ
lại, trước đây nghe Mai Tử Hy tám nhảm về cấp trên, dường như có nhắc tới Tần
Phóng có người nhà ở bên Mỹ, thậm chí có tạp chí còn chụp trộm ảnh anh thời còn
học bên đó, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ anh cũng mặc áo khoác dài đen, gương
mặt thanh tú, đắc ý, chỉ là ánh mắt quá lạnh lẽo, không phải là người cô đã
quen thuộc như bây giờ.
Trong tim mỗi người đều có một bức tường, bị bức tường ngăn cách chính là một “tôi”
hoàn toàn khác, là chân thực, hoặc cũng có thể là giả dối.
Tần Phóng chưa hề đến khu vui chơi, Tần Phóng đứng ngây người trước rạp chiếu
phim, Tần Phóng dễ tức giận nhưng tỉ mỉ... Nhan Nặc có cảm giác dường như anh
đang có ý để cô dần dần hiểu