Polly po-cket
Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323301

Bình chọn: 8.5.00/10/330 lượt.

vào phòng cô.

“Ơ, mẹ ạ?” Cô giật mình khi nghe mẹ gọi, có lẽ cô lại đang suy nghĩ quá nhiều về những chuyện đã qua rồi. Cô là vậy, luôn giữ mọi chuyện trong lòng không chịu buông xuống. Phải chăng chính nó đã góp phần tạo nên số phận đau khổ của cô sau này?

“Con đừng học quá khuya không tốt đâu biết không, nhìn con xem, trông con mệt mỏi lắm đấy, hôm nay nghe lời mẹ ngủ sớm đi nha.”

“Mẹ, con biết rồi mà. Hì” Vừa nói cô vừa cầm cốc sữa từ tay mẹ và đưa lên miệng uống.

Bà Ngọc Lan nhất định bắt con lên giường rồi mới chịu đi ra. Cầm lấy cốc sữa bà nói:

“Giờ thì con leo lên giường ngủ ngay biết không? Mai mới có sức đi học chứ!”

Cô nghe lời mẹ lên giường, thực ra hôm nay cô cũng đã rất mệt rồi thôi thì đi ngủ sớm, mai học cũng được. Bà Ngọc Lan kéo chăn lên cho con nhắc:

“Cuối tuần này cả nhà ta ra sân bay đón anh họ con nhé.”

“Anh họ về chơi à mẹ?”

“Không, lần này anh con về luôn và học ở Việt Nam, thôi con ngủ đi, ngủ ngoan con yêu!”

Nói rồi bà nhẹ hôn lên trán cô mỉm cười hiền từ.

“Vâng. Mẹ cũng ngủ ngon nhé!” Cô đáp lại mẹ và cười hạnh phúc.

Bà Lan rời khỏi phòng con và trở về phòng ngủ. Một đêm yên bình.

Cơn mưa vẫn kéo dài triền miên, tiếng mưa rơi như tiếng ru đưa Khánh Đan chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Những cơn mê đưa cô trở lại quá khứ xa xăm của nhiều năm trước…

“Tỉnh dậy, trước mắt cô bé là một màu trắng, trắng tới tinh khôi. Một thiên thần mặc đồ trắng đang cười tiến lại gần cô bé:

Em tỉnh rồi à?

Ưmh, đây là thiên đường ư? Cô có phải thiên thần đã mang cháu lên không? Bố mẹ cháu đâu rồi?

Trước một loạt các câu hỏi ngây ngô của bé gái cô y tá bật cười:

Đây không phải thiên đường cô bé à. Đây là bệnh viên, cháu bị ngất nên được người ta đưa vào đây. Mà trên đời này không có thiên đường đâu bé.

Nhưng người ta nói bố mẹ cháu đang ở trên thiên đường mà.

Nghe đứa bé nói vậy, cô y tá không cười được nữa, hóa ra đứa trẻ này mồ côi cha mẹ nhưng mọi người lại dấu không cho nó biết mà nói dối là bố mẹ nó ở trên thiên đường, thật tội nghiệp!

Cô y tá hỏi cô bé muốn ăn gì không rồi bước ra ngoài, trong lòng không khỏi chua xót. Đúng lúc đó một cậu con trai mặc đồ trắng chừng mười lăm mười sáu tuổi bước đến hỏi y tá mấy câu rồi đi vào phòng bệnh.”

Người con trai đó chính là Hải Minh, anh trai nuôi bây giờ của cô, người con trai tốt bụng đã cứu cô bé thoát khỏi cái đói rét đêm hôm đó mà cô tưởng là thiên thần… Cuối tuần, Khánh Đan cùng bố mẹ và anh trai ra sân bay Nội Bài đón Hải Nguyên. Sân bay hôm nay khá ít người nên không khí cũng yên tĩnh hơn, đợi chờ một lúc khá lâu chợt thấy bà Ngọc Lan kêu lên và chỉ tay về phía trước:

“Ôi, Hải Nguyên kia rồi!”

Mọi người cùng nhìn theo hướng bà Lan chỉ và vẫy tay gọi. Nhìn theo hướng mẹ chỉ Khánh Đan thấy một người con trai cao cao gầy gầy đi ra ngoài ngó nghiêng rồi khi thấy họ thì anh ta nhăn mặt cười cũng vẫy tay lại. Cậu ta có vẻ gì đó rất lãng tử. Tới gần hơn cô mới thấy cậu ta rất cao và cũng rất đẹp trai, cái mũi cao và làn da trắng.

Trông bà Lan có vẻ đang rất vui, bà ân cần hỏi han mọi thứ liên quan đến cậu ta, hỏi thăm về dì bên đó khỏe không một hồi rất lâu. Lâu tới mức ông Thịnh và Hải Minh cũng bật cười khi thấy bộ dạng khổ sở của Hải Nguyên. Không phải anh không muốn gặp bà, nói chuyện với bà mà chỉ là những bà mẹ tốt thường như vậy, chăm lo cho con tới từng bước chân. Nghe bà nói một hồi rồi anh quay sang Khánh Đan nói:

“Nhà mình thuê giúp việc nhỏ tuổi thế?”

“…”

Khánh Đan chợn mắt nhìn Hải Nguyên không nói được câu nào, không biết anh ta vô tình hay cố ý đây nữa.

“Hải Nguyên! Đây là em gái của em đó.” Hải Minh chen vào ngay lập tức vì không muốn em trai nói linh tinh thêm câu gì trêu Khánh Đan nữa.

“Mải hỏi chuyện con quá mẹ chưa nói với con, con bé là Khánh Đan, em gái nuôi của con đấy, con nghe mẹ kể nhiều rồi nhưng chưa gặp nhỉ? Sau này con là anh cũng phải biết chiều em nghe không!”

Khánh Đan bấy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng:

“Chào, tôi là Khánh Đan.”

“Ai hỏi tên cô mà phải tự khai.” Hải Nguyên cười giễu cô.

“Ơ, thì tôi làm theo phép lịch sự chào cậu cậu lại còn…”

“Cậu cậu tôi tôi cái gì? Ai là bạn của cô mà cậu mới chả tớ!”

“Ưmh…thì…” Khánh Đan chẳng nói được câu gì thấy trong lòng thật ấm ức, thâm rủa cậu ta là đồ đáng ghét.”

“Ít tuổi hơn làm em là chuẩn rồi.” Hải Nguyên lên tiếng trêu trọc cô không chịu buông tha.

“Cái gì mà hơn, cũng chỉ bằng nhau thôi…!”

“Gì cơ?”

“Ưmh…”

“Đúng là Thỏ Ngố. Ha ha” Hải Nguyên cười thú vị liếc sang cô sau đó quay bước đi ra xe cùng mọi người đáp lại ánh mắt ấm ức của Khánh Đan bằng nụ cười đắc thắng.

Chẳng hiểu sao thường ngày anh lạnh lùng phớt lờ con gái như vậy mà giờ gặp cô dù mới là lần đầu tiên anh đã muốn trọc cho cô tức mới thấy vui.

Khánh Đan giận đỏ mặt mà không biết phải là sao. Cô chỉ biết lẩm bẩm “dám gọi ta là Thỏ Ngố ư? Cái đồ đáng ghét!”

Khánh Đan không biết rằng sau cuộc gặp gỡ này, định mệnh đã đưa cô bước sang một cuộc đời hoàn toàn khác và biết đâu nếu cô không tức giận như vậy để nghĩ cách trả đũa anh thì cuộc đời cô cũng sẽ khác đi? Là do c