Old school Easter eggs.
Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Yêu Em Trọn Kiếp Không Phai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323374

Bình chọn: 10.00/10/337 lượt.

nghịch ngợm của nó, đôi khi thì cũng phải nhăn nhó vì thói phá phách của nó. Tuy được cả nhà yêu thích nhưng chú cún lại không thể lấy lòng được cậu chủ Hải Nguyên khó ưa, và có lẽ là cũng giống như cô chủ nhỏ của mình LuLu ghét Hải Nguyên ra mặt, hễ thấy cậu ở đâu là Lu Lu sủa ầm ĩ lên, đôi khi còn xông ra cắn cậu khiến cho Hải nguyên dần dần sợ chú cún nhỏ đanh đá này và mỗi lần về nhà trông thấy Lu Lu, Hải Nguyên nhanh chóng lảng đi. Ngày tháng cứ thể trôi đi, Hải Minh vẫn hay đi công tác, Hải Nguyên thì thường xuyên trọc tức cô, hai người cãi nhau suốt ngày, mới đầu Khánh Đan còn thấy khó chịu nhưng dần cũng quen với sự xuất hiện và tính cách ngang ngược của anh.

Mùa đông bắt đầu tràn về, năm nay có vẻ lạnh hơn hẳn những năm trước, mới đầu mùa mà cái lạnh đã buốt tới thấu sương, ngồi trong lớp Khánh Đan thầm than trách mình không mang theo áo khoác dày hơn mà lại mang cái áo khoác mỏng tanh, không biết có chịu được đến chiều không? Đứng ngoài hành Lang ngắm nhìn bầu trời âm u, gió đang thổi từng cơn cô miên man suy nghĩ.

“Ơ…” Cô khẽ kêu lên một tiếng khi thấy có người khoác lên cho mình cái áo khoác, mùi hương thoang thoảng, rất quen nhưng… hình như không đúng lắm… Cô quay người lại ngạc nhiên nhìn anh.

“Sao lại trợn mắt nhìn tôi thế!”

“Cậu… không lạnh sao đưa áo khoác cho tôi?”

“Bên đó lạnh hơn nhiều. Có ai hâm như cô, mặt tái đi vì lạnh mà vẫn đứng đây hứng gió không?”

Nói rồi Hải Nguyên bước vào lớp ngồi, anh khẽ run vì lạnh, phải công nhận hôm nay tự dưng trời trở lạnh như vậy, nhưng anh cũng không nỡ nhìn một cô gái bị lạnh như thế trước mắt anh. Anh nhìn xung quanh lớp cũng rất nhiều người đang run vì trời lạnh mà không mang theo áo khoác, không phải riêng Khánh Đan, sao anh lại làm cái việc sến như trong các bộ phim Hàn mà lại là với Khánh Đan chứ? Chẳng hiểu sao nữa.

Khánh Đan đứng ngây người ra một lúc, thực ra Hải Nguyên đâu tới mức xấu xa như cô nghĩ đâu. Hành động vừa rồi của anh, chẳng hề giống anh chút nào. Cô nhìn thấy một Hải Nguyên biết quan tâm, trầm ấm, quan tâm tới người khác, một Hải Nguyên hoàn toàn lạ lẫm.

“Khánh Đan, lạnh thế này sao còn đứng đây?”

“…”

“Khánh Đan!” vừa nói, Nhật Lệ lay nhẹ vào vai Khánh Đan, lúc đó cô mới giật mình đáp lại:

“Ơ… Gì vậy?”

“Khánh Đan, cậu khỏe không vậy? Lạnh quá đơ rồi phải không?”

“Không, mình không sao. Ừm, lạnh thật, vào lớp thôi.” Khánh Đan cười rồi cùng Nhật Lệ di vào lớp.

“Dạo này cậu có chuyện gì không vui à? Hải Nguyên lại bắt nạt cậu à?”

“Ừm… không có.”

Thấy Khánh Đan ấp úng trả lời Nhật Lệ nhìn cô bằng ánh mắt dò xét lẫn khó hiểu và rồi cô mỉm cười bàng một nụ cười khó hiểu:

“Khoác áo của người ta thế kia thì đúng là không thể gọi là bắt nạt được rồi…” Và cô bước vào trong lớp.

“Nè, cậu có ý gì thế?”

“Không phải sao? Haha” Nhật lệ nhìn cô cười đầy ẩn ý.

“Chỉ là cậu ta thấy trời lạnh vậy mà mình không mang áo khoác, cậu ta nói không lạnh nên cho mình mượn áo thôi.”

“Cậu thấy cậu ấy không lạnh à?” Nhật Lệ vừa nói vừa liếc mắt nhìn về phía Hải Nguyên đang có vẻ co ro vì lạnh và nói tiếp: “Hơn nữa trong cái lớp này không ít người đang chết rét đâu, bao gồm cả Yến Nhi, cô nàng đang được Hải Nguyên để ý nữa đấy!”

Khánh Đan nhìn theo ánh mắt của Nhật Lệ mà im lặng không nói câu nào, nhanh chóng về chỗ ngồi trước bao con mắt nhìn theo cô và cái áo khoác cô đang khoác, mỗi người một câu, thì thầm to nhỏ, chỉ có ba nhân vật chính trong cuộc trò chuyện là Yến Nhi, Khánh Đan và Hải Nguyên thì vẫn im lặng và lờ đi như không biết gì. Nghe bàn luận mãi cũng chán Khánh Đan gục đầu xuống bàn, Hải Nguyên ra ngoài còn Yến Nhi thì nhìn theo dáng Hải Nguyên đi với ánh mắt giận dỗi, ấm ức.

“KHÁNH ĐAAANNNNN!!!!!”

Khánh Đan đang xem phim dưới phòng khách cùng mẹ bỗng giật mình khi nghe thấy tiếng gào giận dữ của Hải Nguyên. Cô chưa kịp lên tiếng thì Hải Nguyên lại tiếp tục thét lên:

“Khánh Đan!!! Cô lên đây mau!!”

Khánh Đan vội chạy lên, vừa bước đến cửa phòng Hải Nguyên cô đã nhìn thấy Lu Lu đang tròn mắt nhìn Hải Nguyên, dưới chân nó là tấm ga giường bị gặm lem bem. Buồn cười nhưng chẳng dám cười lên tiếng, cô nhẹ nhàng nói:

“Cậu giận dữ với một con cún làm gì chứ, cậu xem cậu làm nó sợ rồi đấy!”

Khánh Đan bước lại định bế Lu Lu lên thì nó chạy mất và nhảy bổ vào người Hải Nguyên sủa ầm ĩ, Hải Nguyên sợ quá tiện tay vớ lấy chậu xương rồng nhỏ bên cửa sổ dí vào mặt con chó làm cái gai cắm vào mũi nó, đau quá nó sủa lên ăng ẳng.

“Cậu làm nó đau đấy. Sao cậu có thể làm như vậy với một con cún đáng yêu như thế này chứ!”

“Đáng yêu? Cô nhìn xem nó làm gì cái giường của tôi? Cô xem! Nó còn tè vào giường của tôi nữa! Đáng yêu cái nỗi gì!”

“Nó dù sao cũng chỉ là một con chó con thôi mà, cái ga này tôi thay trả cậu cái mới là được chứ gì, làm gì mà la toáng lên thế?”

“Được. Cô dọn bằng sạch cái đống này đi, eo ôi, mùi kinh quá đi!”

“Lu Lu, tại sao em lại có thể nhầm phòng của người ta là nhà vệ sinh của em được chứ! Thật là, lần sau nhớ kĩ không được nhầm lẫn như vậy biết không? - Khánh Đan vừa nói vừa liếc Hải Nguyên cười , tay thì ôm