
ô vào bụng, ôm ấp vào trong
lòng…
Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ khi ngủ của cô, anh không khỏi nghĩ
cô thật ngây thơ và vô hại, giống như một đứa trẻ, ẩn náu ở sâu trong
đầu anh là một tia thương hại.
Anh cảm thấy mình lại sắp thở dài. Cô ngủ như vậy sao có thể thoải mái chứ? Ngày mai tuột mất gối, cái cổ sẽ bị đau.
Tả Thừa Nghiêu nhẹ nhàng cử động tay chân, cúi người thận trọng giúp
cô gỡ tai nghe xuống, đem ipad đặt lên tủ đầu giường. Lại dịu dàng đem
gối đầu đặt ngang, để cho cô có một giấc ngủ thoải mái một chút.
Chỉ là mấy năm qua, giấc ngủ của Cao Ca luôn luôn rất tỉnh, cho dù
động tác của Tả Thừa Nghiêu đã đủ nhẹ nhàng, vẫn làm cô thức giấc.
Cô từ trong giấc ngủ mơ màng tỉnh lại, còn có chút hoảng hốt, mắt nửa mở nửa nhắm mơ hồ hỏi: “Anh về rồi à?”
Tả Thừa Nghiêu cũng không muốn quấy rầu giấc ngủ của cô, chỉ trả lời
ngắn gọn: “Ừm, em ngủ tiếp đi, tôi đi tới phòng làm việc có việc.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Có lẽ là chưa hoàn toàn phục hồi tỉnh táo, Cao Ca nửa tỉnh nửa mơ thốt ra: “Gần đây bận rộn như vậy sao?”
Tả Thừa Nghiêu đi tới cửa, đưa lưng về phía Cao Ca, “Ừm. Em ngủ đi, không cần lo cho tôi.”
Cao Ca biết mình nên làm quen với sự thất vọng, nhưng không biết tại
sao, cô lại thốt thêm một câu. “Anh…Anh đừng thức khuya quá, chú ý sức
khỏe.”
Tả Thừa Nghiêu nghe xong thoáng ngừng trước cửa một chút, không quay
đầu lại, cũng không nói gì, chỉ trực tiếp đóng chặt cửa phòng ngủ lại.
Cao Ca nhìn bóng lưng anh và cánh cửa bị đóng lại không chút tình
cảm, thấy tỉnh cả ngủ. Anh đã từng nói với cô, ghét nhất là nhìn thấy bộ dáng giả nhân giả nghĩa của cô, sao cô còn phải khổ sở chọc giận cho
anh chán ghét chứ?
Cô đan hai tay ngồi ở trên giường, qua nhiều năm như vậy, vì sao lúc nào cô cũng không học được sự thông minh chứ?
Không biết qua bao lâu, lúc cô đang oán trách chính mình, cửa phòng ngủ lại bị mở ra, là Tả Thừa Nghiêu quay lại.
Cao Ca kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.
Giọng của anh vẫn lãnh đạm như vậy: “Thứ bảy em có rảnh không?”
Trong ấn tượng của Cao Ca, Tả Thừa Nghiêu ít khi hỏi qua ý nguyện của cô, thông thường anh chỉ ra lệnh.
Cô có chút kinh ngạc nói: “Có, cuối tuần nào cũng được nghỉ.”
“Chọn một chiếc váy đẹp, cuối tuần theo tôi đi tham gia một buổi đấu giá.”
“Buổi đấu giá? À, được, tôi biết rồi.”
Cao Ca còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng Tả Thừa Nghiêu nói xong lại
lập tức đóng cửa rời đi, bỏ lại cô tại chỗ, không biết nên cảm thấy vui
vẻ hay thấp thỏm vì lời mời kỳ quặc hoặc mệnh lệnh của anh nữa.
Đột nhiên, giữa đêm hôm khuya khoắt, Tả Thừa Nghiêu để lại một câu
không đầu không đuôi như vậy, bảo Cao Ca theo anh đi tham gia một buổi
đấu giá.
Rốt cuộc là buổi đấu giá cái gì, Cao Ca không tránh tự đi thăm dò một chút.
Cô vốn làm nghệ thuật, thành phố cũng không phải là một nơi có nhiều
buổi bán đấu giá như vậy, hỏi thì được biết, buổi đấu giá vào thứ bảy
này là do gia tộc nhà họ Tạ đứng ra tổ chức bán đấu giá các tác phẩm
nghệ thuật đương đại nhằm mục đích làm từ thiện.
Nghe nói, buổi đấu giá này còn có tác phẩm của họa sĩ đương đại Lưu Dã mà cô yêu thích nhất, Cao Ca quả thực mừng rỡ không thôi.
Nếu không phải vì cô quá hiểu mối quan hệ kỳ lạ không thể diễn tả của mình với Tả Thừa Nghiêu, nếu không phải cô chưa bao giờ nói về họa sĩ
mà cô yêu thích trước mặt Tả Thừa Nghiêu, thì có lẽ cô đã hiểu lầm là do Tả Thừa Nghiêu sắp xếp dành riêng cho cô.
Lần này, những bức tranh của Lưu Dã là “Nhẹ nhàng giết chết tôi”
“Rmaid” cùng “Ngón út”. Vì vậy, Cao Ca đặc biệt chọn một chiếc váy đỏ
đuôi cá để phù hợp với nàng tiên cá nhỏ trong tác phẩm hội họa hồi trẻ
của ông ta.
Đương nhiên, cũng không có ai phát hiện được ra bí mật này của cô,
đây cũng chỉ là một trò cô hứng lên trong lúc nhàm chán mà thôi.
Thứ bảy này, Cao Ca đã sớm chuẩn bị trang phục đâu ra đấy, thậm chí
cô còn đánh thêm một lớp phấn mỏng. Khoảnh khắc Tả Thừa Nghiêu nhìn thấy cô, rõ ràng trong ánh mắt anh còn ánh lên vẻ sững sờ.
Anh lịch lãm đưa tay về phía cô, cô đứng dậy thong thả khoác cánh tay anh, khóe mắt đảo qua tấm gương trên bàn trang điểm, bên trong chiếu
rọi hình ảnh hai người đang dựa vào nhau. Cô không khỏi suy nghĩ, nếu
như không có những chuyện cũ trước đây, ở trong mắt người ngoài, có phải bọn họ cũng có thể là một cặp xứng đôi vừa lứa?
Lúc hai người đến hội trường, thời gian vẫn còn khá sớm, buổi đấu giá còn chưa chính thức bắt đầu, Cao Ca không nhẫn nại được tâm trạng kích
động, muốn đi xem trước những món đồ chuẩn bị mang ra đấu giá một chút.
Tả Thừa Nghiêu cùng cô đi xem tranh, đương nhiên là Cao Ca đi thẳng
tới những bức tranh của Lưu Dã, Tả Thừa Nghiêu cũng liền yên lặng đi
theo sau lưng cô.
Kỳ thực, Tả Thừa Nghiêu luôn không có hứng thú với nghệ thuật đương
đại, nhiều năm qua anh chỉ biết bận rộn với cuộc sống, vội vàng kiếm
tiền, vội vàng báo thù, cũng chẳng có thời gian để dừng lại thưởng thức
những thứ “Nghệ thuật” vô vị. Đương nhiên, trong lĩnh vực xã giao, nếu
bạn là một người yêu thích nghệ thuật, anh cũng có thể cùng bạn nói về
Cezanne,