Teya Salat
Yêu Không Lối Thoát

Yêu Không Lối Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326555

Bình chọn: 7.5.00/10/655 lượt.

ười thân”.

“Người thân” chính là thừa nhận anh là bạn trai của cô, đúng không? Đúng không?

Cao Ca lặng lẽ kéo cô bạn tốt Na Na qua một bên, không nhịn được hỏi thêm lần nữa.

Khi lấy được câu trả lời khẳng định của Na Na, cô có chút bất bình lại có

chút tinh nghịch nói: “Nhưng anh ấy cũng không hỏi mình có muốn làm bạn

gái của anh ấy hay không? Còn chưa để mình suy nghĩ một chút đấy.”

Na Na cười hì hì đẩy cô một cái. “Thôi đi, đừng có mà được tiện nghi lại

khoe mẽ. Cậu cũng không nhìn xem cậu biến Chu Thiên Vũ thành cái gì rồi. Không ngờ cậu thực sự có thể thu phục Tả Thừa Nghiêu vào trong tay.”

“Cũng phải… Mặc kệ những tiểu tiết kia, nói chung, anh ấy là của mình.”

Anh là của cô, buổi tối nào đó, trong lòng Cao Ca vẫn quanh quẩn những lời

nói này. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh đều tuyệt vời như vậy, trên mặt

cô vẫn treo nguyên nụ cười tươi rói, nhưng trong ánh mắt lại như có chút ẩm ướt, dường như chóp mũi lúc nào cũng có chút đau xót, rơi lệ. Cô cạn chén với từng người, hận không thể đứng lên bàn mà la lớn: “Tả Thừa

Nghiêu là của Cao Ca rồi!”

Đó là lúc tình yêu đẹp nhất, bạn cho

rằng người bạn yêu cuối cũng cũng yêu bạn, bạn không thể tin, nhưng hạnh phúc của bạn đều đang không ngừng nảy nở.

Mà Tả Thừa Nghiêu vẫn

liên tục xứng danh anh bạn trai bầu bạn ở bên cạnh cô, không nói quá

nhiều, hay trong ánh mắt anh cũng không nhìn ra ít nhiều sự cưng chìu,

nhưng anh vẫn một mức ở bên cạnh cô, như vậy không đủ hay sao?

Sau đêm đó, Cao Ca uống khá nhiều, cô chìm đắm ngã vào lòng Tả Thừa Nghiêu. Từ lâu cô đã quên mất nên về nhà thế nào, ngày hôm sau Na Na nói cho cô biết, Tả Thừa Nghiêu cõng cô rời đi.

Cô còn nhớ rõ mùi vị tươi

mát, sạch sẽ trên người anh. Bộ quần áo ban ngày vừa giặt xà bông, sau

đó được phơi khô dưới cái nắng ấm áp của mùa hè. Cô nằm trên lưng anh,

gương mặt cọ qua cọ lại quanh cái ót của anh. Lúc đó, kiểu tóc của anh

rất đơn giản, có lẽ là do mùa hè, cắt ngắn gọn gàng, cứng rắn, đâm vào

da cô, không biết là đau hay là ngứa. Ánh đèn đường có vẻ yếu ớt, bao

trùm xuống một màu vàng ấm áp, có nhiều côn trùng nhỏ quanh quẩn bên

người, cô lười nhác không muốn đưa tay xua đuổi.

Thời gian sau khi say rượu cứ ẩn ẩn hiện hiện, chỉ còn đứt quãng từng đoạn từng đoạn một, cô không thể nhớ lại hoàn chỉnh mọi chi tiết, nhưng cảm giác nhỏ nhoi

khi nằm trên lưng anh lại như một chiếc rễ cắm sâu trong kí ức của cô.

Cô nói, Tả Thừa Nghiêu, anh cứ cõng em như thế nhé.

Anh nói, vậy em cần phải giảm cân.



Sau đó, đoạn đường này, cô không thể nhớ thêm bất cứ điều gì nữa.

Chờ cho đến khi hồi ức hiện ra, cô đã nằm ở trên giường

Cô mơ hồ mở hai mắt, muốn cố gắng suy nghĩ thật lâu, cô mới nhận ra đây là căn nhà mà trước đây mẹ tặng cho cô, mà Tả Thừa Nghiêu thì đang nằm ngủ trên sô pha ở phòng khách canh chừng cô cả đêm.

Cô cảm thấy mình

cũng thật là một kỳ tích, thậm chí say đến mức hồ đồ, vẫn có thể hai lần dẫn Tả Thừa Nghiêu đến căn phòng của cô mà trước nay anh chưa từng tới.

Cao Ca cảm thấy rất khát nước, cô muốn rời giường tìm nước uống.

Phòng ngủ và phòng khách thông nhau một cách cửa khép hờ, Cao Ca rời giường

tiếng động cũng không nhỏ, cô đã đánh thức Tả Thừa Nghiêu.

Cô vô cùng ngượng ngùng nói: ” Đánh thức anh rồi.”

“Em muốn uống nước sao?” Tả Thừa Nghiêu hỏi lại thay câu trả lời.

“Hả? Làm sao anh biết?”

“Đa số người uống say nửa đêm sẽ khát nước.” Tả Thừa Nghiêu đứng dậy rót

cho Cao Ca một cốc nước. Căn phòng này Cao Ca còn chưa quen thuộc, cũng

không biết anh làm thế nào mà tìm được cốc, còn chuẩn bị cả nước nguội

trước.

Cao Ca đón nhận cái cốc, một hơi uống hết hơn nửa cốc nước, sau đó mới ý thức được những chuyện tối hôm trước đã quên hết, cô say

rượu đến mức mất trí nhớ rồi.

Cô có chút lúng túng hỏi: “Tối hôm qua, em có làm chuyện mất mặt gì không?”

“Cũng may, ở trong quán ăn ói ra một lần; ngay trước mặt cười nhạo một người

đàn ông xấu xí hai lần, ba lần; uống cạn một bình rượu với một người

bạn; không biết bởi vì sao muốn đứng lên bàn ăn cơm tới bốn lần…”

“Được rồi, được rồi, không cần nói, em thừa nhận lúc em uống rượu phẩm chất

không tốt.” Cao Ca vội vã ngăn cản, không muốn nghe những chuyện say

rượu mất mặt của mình nữa, cô khó khăn ấp úng nói: “Hix, Tả Thừa Nghiêu, cảm ơn, cảm ơn anh đã đưa em về.”

Tả Thừa Nghiêu không đáp lại

lời cảm ơn khách sáo của Cao Ca, anh quay lại trên ghế sô pha tìm một vị trí thoải mái. “Bây giờ còn sớm, mới có ba giờ sáng, em tiếp tục quay

về ngủ đi. Không cần lo lắng, Na Na đã giúp em gọi điện thoại về nhà,

nói cô ấy ở cùng với em.”

“Hả, à phải, em quên báo cho mẹ chuyện

này.” Lúc này Cao Ca mới chợt nhớ ra, cô thốt lên. Có điều cô nói xong

cũng hối hận, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt Tả Thừa Nghiêu khẽ nhếch lên,

làm ra vẻ khinh thường.

Kỳ thực, ánh mắt này so với cái nhìn lúc

trước của Tả Thừa Nghiêu đã nhẹ đi rất nhiều, nhưng vẫn chuẩn xác làm cô cảm nhận được sự ngu dốt của bản thân.

Xấu hổ, Cao Ca đi tới gần

sô pha, ngồi xổm trước mặt Tả Thừa Nghiêu tức giận nói: ” Ai uống say

rồi còn có thể tỉnh táo