Duck hunt
Yêu Kiều Đùa Lang Quân

Yêu Kiều Đùa Lang Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322514

Bình chọn: 8.00/10/251 lượt.

“Đệ đã nghĩ thông, cần gì vì một mình nàng mà buông tha cho tất cả?’’

Tam hoàng tử hỏi: “Phù Vân đang ở Tô phủ, chẳng lẽ đệ không muốn gặp nàng sao?”

Lý Duy Hiếu trả lời: “Ta biết nàng ở Tô phủ.”

Hai vị hoàng tử nhất thời ngu ngốc. Thái tử nghi ngờ hỏi: “Đã biết tung tích của nàng, vì sao không đi tìm nàng? Chẳng lẽ đệ quên rằng mấy ngày trước đệ còn đòi phải tìm được nàng sao? Chẳng lẽ đệ quên rằng nàng bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu sao?”

Lý Duy Hiếu lãnh khốc : “Nếu nàng không còn sống lâu được nữa, đệ nghĩ không nên gặp nữa, mất công trong phủ lại có một người chết.”

Thái tử cùng Tam hoàng tử không thể tin được những gì bọn họ nghe được.”Thật sự?”

“Chính xác.”

“Hi vọng đệ không hối hận!’’ Hai người bọn họ giận đùng đùng rời đi.

***************

Tô Minh lặng lẽ lẻn vào phủ Ngũ hoàng tử, muốn nói chuyện với Lý Duy Hiếu, nhưng khi nhìn thấy Lý Duy Hiếu cùng các cô gái thanh lâu vui vẻ thì tim của hắn như ngừng đập. Buổi trưa hôm nay, Tô Ngữ Nhu sẽ phụng chỉ xuống tóc làm ni cô, hắn tới đây muốn báo cho Lý Duy Hiếu biết, xin hắn đi khuyên muội muội thay đổi tâm ý, để cho một đôi tình nhân được ở gần nhau vượt qua những ngày cuối cùng này.

Xem ra. . . . . . Hắn chỉ theo ý mình .

Lý Duy Hiếu lạnh lùng nhìn hắn, tức giận.”Ngươi tới đây làm gì?”

“Vốn là có chuyện nói cho ngươi biết, nhưng khi thấy Ngũ hoàng tử bận rộn như thế, xem ra không tiện quấy rầy; thảo dân cáo từ.” Khó trách Nhu nhi cố ý rời đi, chuyện này bây giờ hắn đã không còn gì để nói .

Lý Duy Hiếu phẫn nộ quát: “Lớn mật! Chẳng lẽ phủ đệ của bổn hoàng tử là nơi ngươi nói tới thì tới, nói đi là đi ? Nói! Ngươi tới này vì chuyện gì?” Tim của hắn thắt chặt, chỉ sợ Tô Minh tới để báo tin Phù Vân đã chết.

“Thảo dân tới chỉ là muốn vì muội muội hỏi một câu, rốt cuộc thì Ngũ hoàng tử thương người nào?”

“Lòng của ta không thuộc về bất cứ kẻ nào, chỉ thuộc về ta.”

“Cũng không thuộc về Phù Vân sao?”

Trong lòng hắn đau xót, chỉ muốn dùng lời tàn nhẫn che giấu mình, Một cô gái thanh lâu có thể được bổn hoàng tử xem trọng sao?”

“Thì ra là như thế, thảo dân không còn lời nào để nói. Cáo từ.” Ngay sau đó Tô Minh xoay người rời đi, Lý Duy Hiếu cũng không ngăn cản.

Hồi lâu, ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng thở dài.

Hắn chạy như bay ra ngoài.

***************

Hai tay Tô Ngữ Nhu chắp lại, lẳng lặng quỳ gối trước tượng Phật, bình tĩnh và thanh thản.

Hôm nay, là ngày nàng cắt tóc làm ni.

Bốn ngày trước nàng trở về từ Quỷ Môn quan, may là nhờ Lý Mộng Cẩn tặng thuốc mới có thể trở lại dương gian; nhưng tiên đan bảo vệ tánh mạng chỉ có thể trị phần ngọn không thể trị gốc, mặc dù bệnh của nàng tạm thời ổn định, nhưng cũng chống đỡ không được quá lâu, nàng chỉ muốn dùng số ngày còn lại cầu cho cha mẹ trường thọ, huynh trưởng sớm kết nhân duyến, đã hài lòng.

Giờ lành đã đến, trụ trì bưng dụng cụ đi tới bên cạnh nàng, nàng nhắm mắt lại, chờ đợi cắt tóc, bỗng nhiên nghe một tiếng hét điên cuồng——

“Không cho phép ai động thủ!”

Là hắn! Tô Ngữ Nhu mở hai mắt ra, quay đầu nhìn thấy Lý Duy Hiếu đang chạy như điên tới. Sao hắn có thể đến đây? Sự bình tĩnh của nàng lại dậy sóng lần nữa.

“Là nàng, thật sự là nàng!” Hắn kích động ôm nàng, không để ý chút nào giờ phút này hai người đang ở nơi phật môn.

Sau khi Tô Minh rời đi sau, người phát ra tiếng thở dài chính là Lý Mộng Cẩn. Nàng trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói ra việc Phù Vân đã chết bốn ngày trước, những lời này khiến cho mặt nạ của hắn rơi xuống, hắn gào thét không muốn tin rằng Phù Vân đã qua đời, cả người gần như điên cuồng.

Lý Mộng Cẩn đợi hắn tỉnh táo, mới nói ra sự thật, bao gồm việc nàng lấy thần đan bảo vệ tánh mạng cứu sống Tô Ngữ Nhu, và Tam hoàng tử phi lại phát hiện Tô Ngữ Nhu chính là Phù Vân.

Lý Duy Hiếu vui mừng rất nhiều vốn định lập tức chạy tới Tô phủ, rồi lại bị Lý Mộng Cẩn nhắc nhở hôm nay chính là ngày Tô Ngữ Nhu cắt tóc, vì vậy lập tức chạy như bay tới ngăn cản. Hắn thật vất vả mới biết được tất cả, thật vất vả mới hiểu rằng trong lòng nàng không có người khác, làm sao có thể để cho nàng cắt tóc?

Cảm xúc ngắn ngủi đi qua, Tô Ngữ Nhu lãnh đạm yêu cầu: “Buông ta ra.”

Rời khỏi hắn trong mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng tiến vào tư tưởng của nàng, vốn tưởng rằng biết sau khi biết được hắn không yêu nàng, có thể đóng chặt trái tim của mình không để cho hắn tiến vào chiếm giữ, không nghĩ rằng trong lòng nàng còn tràn đầy hình bóng của hắn, đuổi cũng không đi.

Lý Duy Hiếu nói nhỏ bên tai nàng: “Tha thứ ta, tha thứ ta được không?”

Nàng không nói lời nào, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống. Hơn mười ngày chia lìa, đau lòng vì hắn không ngủ tìm kiếm không nghỉ, cảm động, nhưng không nghĩ rằng hắn lại chứng nào tật nấy. Lang quân như vậy, làm sao nàng dám ở cùng đây?

Hắn lau đi nước mắt của nàng, dịu dàng nói lại một lần: “Tha thứ cho ta.”

“Chúng ta đã xong rồi.” Mới vài ngày chia lìa như vậy, tình cảm của hắn đã thay đổi, loại hành vi này khiến cho nàng hoàn toàn thất vọng đau khổ.

“Không! Nàng hãy nghe ta nói ——”

Nàng kiên quyết cắt đứt lời của hắn, “Dân nữ phụn