
m mặc, bởi vì mấy ngày trước nàng vừa mới từ Quỷ Môn quan trở lại, cơ thể vẫn rất yếu, thiếp đi nhanh chóng. Khi nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đã nằm trên giường trong Trúc hiên, còn hắn ngồi ở cạnh giường nhìn nàng. Nhìn hắn, nàng cảm thấy có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không biết nói gì.
“Đừng tưởng rằng không nói lời nào là có thể giải quyết mọi chuyện, nàng nợ ta một lời giải thích.” Giọng nói của hắn lạnh lùng như cũ. Nếu như tình cảm của hắn không làm cảm động được nàng, vậy thì cũng không cần bày tỏ tình cảm trước mặt nàng nữa. Cho dù hắn đối với nàng luôn là tình thâm tựa như biển như cũ, thậm chí thấy nàng ở trên ngựa ngủ mê man thì cũng bị dọa cho sợ, cho là nàng đã bỏ hắn mà đi, hắn cũng sẽ không để cho nàng biết.
“Ta không nghĩ ngươi cần giải thích gì nữa, mọi chuyện cũng đã đặt ở trước mắt, không phải sao?”
“Tất cả đều là do nàng bày ra ?”
“Mặc dù có chút không đúng lắm…, nhưng tất cả là do ta bày ra.”
“Tại sao?” Mặc dù đã đứng ở lập trường của nàng mà nghĩ, nhưng hắn vẫn không thể tin được.
“Năm năm bị bỏ rơi, ta không cam lòng.”
“Hôm nay cam tâm sao?”
Nàng chần chờ một chút mà mới gật đầu, “Cam tâm.”
“Chẳng lẽ nàng không lưu luyến sao?”
“Lưu luyến cái gì? Lưu luyến một vị hôn phu chẳng quan tâm ta sao? Còn là một lang quân phong lưu?” Nàng cười đau khổ.
“Ta thừa nhận trước kia làm thương tổn nàng, nhưng từ khi ta quen biết nàng, ta đối với nàng là thật lòng, có trời đất làm chứng.” Hắn nhìn vẻ mặt ủy khuất như vỡ òa qua nhiều năm của nàng, hận không thể đập chết mình. Ai bảo hắn không có mắt, bỏ rơi cho một vị hôn thê rất tốt, chạy ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?
“Phải, ngươi đối xử với Phù Vân rất tốt, nhưng ngươi đối với Tô Ngữ Nhu ta cũng rất tàn nhẫn. Vì nữ nhân khác, ngươi có thể nói từ hôn liền từ hôn, thậm chí muốn ta cắt tóc làm ni.” Nói xong, những ủy khuất trong lòng khiến cho nàng không nhịn được rơi lệ.
“Cái này. . . . . . Là nàng yêu cầu. . . . . .” Hắn lúng ta lúng túng nói.
“Dù sao ở trong lòng của ngươi ta cũng không có địa vị, mới có thể khiến cho nữ nhân khác nói gì thì ngươi làm cái đó, ngươi có biết ngươi khiến cho ta rất đau đớn, rất đau lòng hay không?” Nàng khóc lóc lên án hành động tàn nhẫn của hắn .
Nước mắt của nàng khiến cho hắn đau lòng không dứt, hắn ôm nàng vào trong ngực, thì thầm không ngừng ở bên tai nàng: “Tất cả đều đã qua, tha thứ cho ta, có được hay không?”
Nàng dùng sức đẩy ra hắn, “Ta không muốn tha thứ cho ngươi.”
Hắn nghe vậy không nhịn được rống lớn nói : “Tại sao?”
“Ta không thể tha thứ ngươi.”
“Tại sao? !”
“Nếu như ta tha thứ ngươi, chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.”
“Nói nhảm!” Chẳng lẽ hiểu lầm tiêu tan , hắn còn có thể để nàng đi làm ni cô sao?
Nàng mặt ủy khuất nói: “Ta không muốn ở chung một chỗ với ngươi!”
“Nàng nói cái gì?” Hắn giận đến mức thiếu chút nữa đem nàng làm thịt. Trong thiên hạ có bao nhiêu cô gái muốn cùng hắn ở chung một chỗ, mà còn nàng lại nói nàng không muốn!
“Ta. . . . . .” Thấy hắn tức sùi bọt mép, nàng khiếp đảm, cũng nói không ra vế sau.
“Nàng nói rõ cho ta.”
“Nếu như ta với ngươi ở chung một chỗ, nếu như ngươi thích người khác, vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Cho nên ta muốn. . . . . . Chỉ cần cả đời ta không tha thứ cho ngươi, không nên cùng ngươi ở chung một chỗ, sẽ không tan nát cõi lòng .”
Lý Duy Hiếu ngơ ngác nhìn nàng, không biết nên yêu thương nàng hay là mắng nàng đần. Hắn ôm nàng nói: ” Cả đời ta đây chưa bao giờ thề, nhưng hiện tại ta thật lòng thành ý thề với trời, ta Lý Duy Hiếu nguyện ý cả đời thương yêu Tô Ngữ Nhu, kiếp này vĩnh không thay đổi lòng, nếu không trời đất không tha.”
Nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc, nàng rơi lệ.”Ta tin tưởng chàng, ta tin tưởng chàng là được.”
“Có nguyện ý làm nương tử của ta hay không?”
Nàng cảm động định gật đầu, nhưng tình huống thực tế lại khiến cho nàng chậm rãi lắc đầu.”Ta tin tưởng chàng thật lòng với ta, nhưng ta không thể làm nương tử của chàng.”
Hắn muốn giết người, hắn thật sự muốn giết người! Hắn tức giận rống to: “Tại sao? Nếu hiểu lầm được giải thích rõ, tại sao nàng còn không chịu đồng ý?” Tại sao hắn đường đường là một Ngũ hoàng tử muốn kết hôn cũng khó khăn như vậy?
“Đạo thánh chỉ cắt tóc làm ni làm sao bây giờ?”
” Nếu Phụ hoàng không chụi hủy, ta và nàng cùng nhau cắt tóc là được chứ gì!” Hắn tức giận rống, không nghĩ tới thánh chỉ chết tiệt…nọ đến bây giờ còn phiền toái.
“Cho dù thánh chỉ không phiền toái, chẳng lẽ chàng quên, tánh mạng của ta như chỉ treo mành chuông, tùy thời tùy chỗ cũng có thể tức đi, như vậy ta thế nào có tư cách trở thành nương tử của ngươi?” Mấy ngày trước thiếu chút nữa mất mạng, nàng biết rõ điều này.
“Cho dù chỉ có thể làm vợ chồng một ngày với nàng, ta cũng cam tâm tình nguyện.” Hắn ôm người yêu, làm sao mà trong lòng không lo lắng tính mạng của nàng đang bị đe dọa.”Sau khi thành thân, ta và nàng cùng nhau đi tìm danh y, chỉ cần nàng còn sống, nhất định ta sẽ nghĩ hết biện pháp tìmđược một thần y chữa bệnh cho nàng.”
Tô Ngữ Nhu cười ngọt ngào, dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, nàng cảm thấy cuộc đờ