
o cô lại ở một nơi xa lạ như thế này, cô muốn nhờ xe về nhà cũ, sao
lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này, Mạc Mạc vội vàng xuống giường,
chạy về hướng cửa kính, rồi chạy ra ngoài, biển rộng, cô xoay người
không rõ phương hướng, liếc mắt cũng chỉ thấy bốn bề là biển, giờ đây cô đang ở trên một hòn đảo nhỏ bị nước bao quanh.
Cơn choáng
như cuốn trôi Mạc Mạc, là ai, ai đã đưa cô tới đây, là ai, trong lòng
Mạc Mạc lo lắng, lo lắng là Nhã Nhi sao? Hay là Giản Chiến Nam, Mạc Mạc
cố gắng suy nghĩ khả năng có thể, cảm thấy chỉ có Giản Chiến Nam mới có
năng lực như thế. Nếu là hắn, thì vì sao, vì sao lại làm như thế.
Bọn họ đã ly hôn, là hắn lựa chọn buông tha….không, chẳng lẽ hắn lại muốn cầm tù cô, vô lại, vô lại, nỗi sợ hãi trong lòng Mạc Mạc liền bị thay thế bởi sự
phẫn nộ, mặc kệ là ai đều không có quền nhốt cô ở trên đảo này, không có quyền đưa cô tới nơi quỷ quái này.
“Cô tỉnh rồi!”
Một giọng
nói nam tính vang lên sau lung cô, đột nhiên cô xoay người sang chốc
khác, nhìn thấy một người đàn ông, cao chừng 1m75, ánh mắt tinh nhuệ, cơ thể gầy gò, Mạc Mạc từng bước lui về phía sau, “Anh là ai, vì sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông giới thiệu về bản thân rất chuyên nghiệp: “Tôi là Jason, đây là nơi tạm thời cô nên ở lại, tôi và hai thuộc hạ sẽ phụ trách an toàn và sinh hoạt hàng ngày cho cô.”
“Các anh phụ trách an toàn và sinh hoạt hàng ngày cho tôi?” tóc Mạc Mạc bị gió thổi loạn, “Tôi không cần, người thuê các anh là ai, là Giản Chiến Nam phải không, nói với hắn là tôi không cần, an toàn và cuộc sống của tôi tự tôi làm,
không có chút quan hệ nào với anh ta.”
“Cô Mạc, tôi hy vọng cô hiểu được, cô không có cách nào để rời khỏi nơi này đây.” Hay nói cách khác chính là Mạc Mạc không có cách nào để đi khỏi nơi
đây, hay là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hưởng thụ phong cách và cuộc
sống nơi đây.
Khốn nạn!
khốn nạn! Mạc Mạc tức giận giậm chân, quay người rời đi trước mặt Jason, dù tức giận nhưng cô vẫn bực mình dạo quanh trên đảo, cô phát hiện
không có cách nào để rời khỏi chỗ này, có du thuyền nhưng đáng tiếc là
cô không biết lái. Quay lại phòng tìm điện thoại thì không tìm thất, Mạc Mạc buồn bực ngồi trên giường, giận cá chém thớt ném gối trên giường
rồi chửi rủa Giản Chiến Nam khốn nạn.
Tới tối, Jason đưa cơm tối đến đặt lên bàn: “Cô Mạc, Mời dùng cơm!”
Mạc Mạc tức
giận nằm giả chết trên giường, nghe được tiếng Jason sau lung cô thì đi
từng bước đến trước mặt Jason, nói rất nghiêm túc: “Jason phải không, dù người thuê anh là ai, bây giờ phiền anh cho tôi gặp người đó, nếu
không đưa tôi đi khỏi nơi quỷ quái này ngay thì tôi sẽ thiêu hủy nó bằng một đó buốc đó!”
Jason không để ý đến Mạc Mạc đang tức giận, nói: “Có gì thì chỉ cần gọi một tiếng, từ từ ăn!” Jason nói xong thì quay bước ra ngoài. Mạc Mạc rất bực mình, cô nói
chuyện anh ta nghe không hiểu sao, Jason mới ra khỏi cửa thì bữa tối
cũng bị Mạc Mạc ném ra ngoài ngay tại bên chân của anh. Jason nói với
một người đàn ông khác mà sắc mặt không hề biến đổi “Thu dọn mấy thứ này đi, rồi chuẩn bị lại một phần cơm tối khác đưa tới đây!”
Tối hôm đó
một chút Mạc Mạc cũng không ăn, vì dù đưa cơm vào bao nhiều lần cô cũng
đều quẳng ra ngoài, Thuộc hạ tên là Đông Thần của Jason hỏi: “Jason, cô ấy không chịu ăn cơm tối, đã vứt rất nhiều lần, có cần xin chỉ thị của cậu chủ không?”
Jason khoát tay áo ý bảo không cần, “Cô ấy chỉ đang bộc phát tính khí của đại tiểu thư thôi, ngày mai sẽ tốt
hơn, chuẩn bị sẵn bữa tối để bên ngoài, đừng đưa vào nữa, tôi nghĩ cô ấy đói bụng thì sẽ ra ngoài để ăn thôi.”
“Vâng.”
Chuẩn bị
xong đồ ăn để ở phòng khách, mãi cho đến sáng hôm sau, Mạc Mạc không hề
có động tĩnh nà, gì cũng không ăn, vẫn nằm ở trên giường. Một thuộc hạ
khác của Jason là một người phụ nữ có làn da hơi đen gị là Jenny, cô đi
vào trong phòng Mạc Mạc, đứng từ xa nnois với Mạc Mạc: “Cô Mạc, cô cần ăn cơm, nếu không cơ thể cô sẽ không chịu được.”
Mạc Mạc đưa lưng về phía Jenny “Đi ra ngoài, cô đi nói cho tên vô lại đó biết, không để tôi rời đi thì bảo anh ta chuẩn bị tốt mà nhặt xác của tôi.”
Jenny đành đi ra ngoài, nhìn Jason đứng ngoài cửa, cô nhíu mày ‘Cô ấy đúng là một cô gái cố chấp!”
“Hy vọng cơm trưa cô ấy sẽ ăn một chút!” Jason nói xong thì cười.
Jenny từ chối cho ý liến, chỉ nhíu mày, hy vọng là thế.
Nguyện vọng
và sự thật luôn ngược lại với nhau, lúc Jason, Jenny và Đông Thân đang
tuần tra an toàn trên đảo thì đột nhiên phát hiện phòng ở bị bốc khói,
ba người đồng thời cầm bình dập lửa chạy tới chỗ Mạc Mạc.
Ba người
xông vào phòng nhưng không thấy Mạc Mạc, Jason lấy máy theo dõi từ trong túi áo ra thì rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Mạc Mạc, hai tay co vòng trước ngực đứng ở bên ngoài căn phòng, Jason chạy ra khỏi phòng
hơi tức giận nhìn Mạc Mạc, nhưng lại không nói ra lời nào.
Jenny và
Đông Thần dập lửa xong, may là trận lửa nhỏ, chỉ làm hỏng giường ngủ và
tủ đầu giường, không gây họa gì lớn, Jenny tức giận nhìn Mạc Mạc: “Cô Mạc, cô không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?”
Mạc Mạc Giản nhướng máy: “Biết l