
ôi lớn được mày, nếu mẹ mày có chuyện gì, cả
đời này mày có thể an tâm được không? Hả?Một năm trước, mày vì nó mà bỏ
bê công ty, mẹ mày bị bệnh nằm viện mà ngay một lần cũng không thấy mặt
mũi mày đâu, mày ở đâu? Mày ở với nó trong cái thành phố nhỏ kia, bây
giờ mẹ mày….không biết còn có thể sống được bao lâu, mày để cho bà ấy
vui chút được không… nếu bỏ qua thời gian phẫu thuật tốt nhất thì… tao…”
“Ba, đừng nói nữa!”
Sau một hồi im lặng, lúc lâu sau Giản Chiến Nam nói: “Con sẽ ly hôn với cô ấy… ba đi nói với mẹ, để mẹ mau chóng tiến hành phẫu thuật…”
Con sẽ ly
hôn với cô ấy, con sẽ ly hôn với cô ấy, những lời này giống như tiếng
vọng trong hốc núi vang mãi bên tai cô, từng chút từng chút đánh vào tim cô, như đau càng đau, người cô như bọt biển trôi trên mặt biển, khô cằn cái gì cũng không có, cơ thể ngã lên trên giường, trong đầu trống rỗng, cho đến khi một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại xoa trên mặt cô, cô mới hoàn
hồn, thấy Tiểu Hoành, khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu, đẹp trai, nhưng lại
tràn đầy lo lắng, cô cầm tay Tiểu Hoành đang lau đi nước mắt trên mặt
cô, giờ cô mới phát hiện trên tay Tiểu Hoành toàn là nước mắt.
Mạc Mạc lau
mặt, cô khóc sao? Sao cô có thể khóc, ly hôn không phải là chuyện cô
muốn sao, vì sao khi nghe Giản Chiến Nam nói ly hôn, lòng của cô lại
đau, thậm chí còn có cảm giác bị vứt bỏ, như rất nhiều năm trước vì Nhã
Nhi mà Giản Chiến Nam đã bỏ rơi cô, còn bây giờ lại vì người thân mà
hắn lại lựa chọn bỏ rơi cô một lần nữa.
Thế giới của hắn rất rộng lớn, có rất nhiều chuyện, cô chỉ là một bộ phận rất nhỏ
trong thế giới của hắn, khi thế giới của hắn nổi lên xung đột, cô sẽ bị
thương, hắn sẽ không do dự mà bỏ rơi cô.
Vẫn tốt, cô
đã sớm biết được chuyện này, vẫn tốt, cô đã sớm buông tha cho cuộc hôn
nhân này, cho nên giờ đâu dù có cảm giác đau lòng cũng không đau đến đứt gan đứt ruột, chỉ là nỗi đau thản nhiên.
Mạc Mạc ôm Tiểu Hoành, cúi đầu nói: “Cảm ơn con Tiểu Hoành, dì không sao, đừng lo lắng.”
Tiểu Hoành
ôm cổ Mạc Mạc, vừa rồi lúc nó đang ngủ, không nghe được bên ngoài nói
gì, nhưng vẫn bị đánh thức, mở mắt ra thì thấy mẹ Mạc Mạc đang khóc, vì
sao mẹ Mạc Mạc lại khóc, vì sao lại đau lòng, nó rất lo lắng.
Bên ngoài
không còn cãi nhau nữa, yên lặng, Mạc Mạc cũng không khóc nữa, đã không
đau, chỉ còn trái tim hờ hững và thản nhiên. Cuộc nói chuyện đã dừng
chắc ba Giản đã rời đi.
Mạc Mạc rửa
sạch mặt, trang điểm lại để khuôn mặt sáng sủa hơn, rồi mới đi ra ngoài
với Tiểu Hoành, Giản Chiến Nam đang đứng trước cửa sổ, bóng dáng cao lớn như đang tràn ngập đầy nỗi đau.
Cô chỉ có
thể nhìn bóng dáng của hắn, không mở miệng gọi hắn, nhưng dường như cảm thấy hắn quay người lại, tầm mắt hai người giao nhau, Mạc Mạc thấy được hắn giật mình ngoài ý muốn của Giản Chiến Nam khi nhìn thấy cô và Tiểu
Hoành.
Mạc Mạc cười thản nhiên, bình tĩnh nói: “Đã lâu không gặp cho nên tôi với Tiểu Hoành đến đây thăm anh, nhưng
Tiểu Hoành chờ lâu hơi mệt nên chúng tôi ngủ bên trong. Hơn nữa, tôi
cũng thuận tiện nhắc nhở anh, dù bận cũng đừng quên còn có con trai phải chăm sóc, nếu không làm ba như anh chưa đạt tiêu chuẩn rồi.”
“Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam nhìn Mạc Mạc, gọi tên của cô, trong đôi mắt rất nhiều điều
muốn nói, phức tạp đến mức Mạc Mạc không tài nào đọc kịp, nhưng cũng
không quan trọng, điều đó không liên quan gì tới cô, hỉ nộ ái ố của cô
không liên quan tới hắn, mà hỉ nộ ái ố của hắn cũng không liên quan gì
tới cô.
“Tiểu Hoành tới tìm ba.” Mạc Mạc thả lỏng tay của Tiểu Hoành ra.
Theo thói
quen Giản Chiến Nam đi tới, để tay lên trên đầu của Tiểu Hoành, còn bàn
tay còn lại muốn nắm tay cô, nhưng lúc đưa ra lại bị Mạc Mạc đẩy ra,
nhướng mày nói: “Tôi còn có hẹn, Tiểu Hoành giao cho anh, tối muộn tôi mới về nhà.”
Về nhà, đúng vậy, bây giờ nơi đó còn tạm gọi là nhà, sau này, cô là người không nhà
không cửa, độc thân một mình, tự do tự tại, một người ăn no cả nhà không đói, lại lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của cô, quên đi tất cả, quên đi
người đàn ông trước đó, nắm trong tay hỉ nộ ái ố của bản thân, nắm trong tay cuộc sống của bản thân.
“Mạc Mạc!” Giản Chiến Nam đưa tay ra theo bản năng, nắm chặt cổ tay của Mạc Mạc “Em… đi đâu?”
“Xin anh đừng như thế, cho tôi chút không gian tự do, byebye!” Mạc Mạc giãy tay Giản Chiến Nam ra, quay người bước đi, lúc rời đi cũng không hề quay đầu lại, để lại Giản Chiến Nam và Tiểu Hoành đứng ở đó
với sự bất an và u ám.
Lúc Giản
Chiến Nam về tới nhà thì trời đã tối, lúc về Tiểu Hoành ngủ trong xe,
Giản Chiến Nam cũng hơi say, hắn uống rượu, lái xe đưa hai người vê. Tuy uống hơi nhiều nhưng vẫn có thể ôm Tiểu Hoành, đưa nó về phòng ngủ.
Đi ra khỏi
phòng Tiểu Hoành, Giản Chiến Nam phiền não tháo cà vạt ra, đi từng bước
về phòng ngủ Mạc Mạc, tay đẩy cửa nhưng cửa không khóa, hắn đi vào nhưng bên trong tối om.
“Mạc Mạc!” hắn bật đèn, nhưng lại truyền đến giọng nói của Mạc Mạc “Đừng bật đèn.”
Động tác của hắn dừng lại, dựa vào cảm giác đi tới nơi Mạc Mạc, hắn không biết cần
phải mở lời như thế nào để nói Mạc Mạc, chúng ta ly h