
lẽ muốn xua tan không khí nên co chọn đồ màu vàng.
Cô đợi phút
thấy Giản Chiến Nam đi xe tới, hắn mặc toàn người màu đen, sắc mặt hơi
tiều tụy, trên cằm là chân râu mới mọc, trong mắt đầy tơ máu, có thể
nhìn ra đêm qua hắn không ngủ.
“Vào thôi!” Mạc Mạc thấy hắn tới nói xong một câu thì liền đi vào bên trong, con
ngươi Giản Chiến Nam thâm trầm, cũng đi theo vào trong, trong đầu hắn
toàn là hình ảnh lúc hai người đăng ký kết ôn, sau khi nhận giấy chứng
nhận xong, hắn ôm Mạc Mạc trong lòng, ép Mạc Mạc gọi hắn là ông xã, nếu
không hắn sẽ ôm cô mãi, hắn biết da mặt Mạc Mạc mỏng, cho nên hắn liền
lợi dụng, Mạc Mạc đỏ mặt gọi hắn là ông xã, hình ảnh đó vẫn như im trong đầu hắn.
Thủ tục ly
hôn rất đơn giản, giấy chứng nhận kết hôn rất dễ đổi lại thành giấy
chứng nhận ly hôn, hai người đi ra khỏi cục dân chính, Giản Chiến Nam
nhìn mặt Mạc Mạc, hỏi: “Đi đâu, anh đưa em đi.”
“Không cần, cảm ơn!” nói xong Mạc Mạc đi ra bên đường đón xe, một lát sau có xe taxi dừng
trước mặt cô, Mạc Mạc mở cửa lên xe, nói địa chỉ, khóe mắt cô thấy Giản
Chiến Nam đứng trong mưa, lúc xe rời đi, hình bóng Giản Chiến Nam cũng dần biến mất trong mắt cô, lòng Mạc Mạc đau như thở không thông, nỗi
đau tràn ngập trong tim, nước mắt không hề báo động rồi rơi xuống, khóc
không tiếng động rồi khóc đến nức nở.
“Ai, không muốn thì đừng ly hôn.” Lái xe thở dài rồi đưa giấy lau cho cô.
Mạc Mạc lấy khăn lau nước mắt, ngẹn ngào nói: “Tôi mới không thèm luyến tiếc anh ta…tôi chỉ tiếc cho tuổi thanh xuân của tôi thôi…” cô hao phí 7 năm thời gian cho hắn, cô khóc cho chính tuổi thanh xuân
và sinh mệnh của mình, không phải là luyến tiếc, không phải.
Người lái xe không nói nữa, còn Mạc Mạc thì khóc đến mức không thể khống chế được,
khóc một lúc xong thì cơ thể ngồi phịch trên ghế, đầu nghiêng tựa trên
cửa kính xe, mất đi cảm giác.
Tiếng gió,
tiếng sóng biển, giống một bài hát xao động, từng chút từng chút chạm
vào cảm giác của cô, cuối cùng cô cũng tỉnh lại trong hôn mê, mở cửa ta
thì thấy cửa sổ màu trắng nhẹ nhàng đang đong đưa.
Ly hôn, lên
xe, khóc… cô nhớ lại, nhưng nhớ không ra là đã xẩy ra chuyện gì, đột
nhiên tim thắt lại, ngồi bật dậy, cô bối rối bất an đánh giá xung quanh, là nơi lạ, trang trí xa hoa, qua tường thủy tinh xuyên thấu thấy được
biển rộng vô cùng.
Đây là đâu,
sao cô lại ở một nơi xa lạ như thế này, cô muốn nhờ xe về nhà cũ, sao
lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này, Mạc Mạc vội vàng xuống giường,
chạy về hướng cửa kính, rồi chạy ra ngoài, biển rộng, cô xoay người
không rõ phương hướng, liếc mắt cũng chỉ thấy bốn bề là biển, giờ đây cô đang ở trên một hòn đảo nhỏ bị nước bao quanh.
Cơn choáng
như cuốn trôi Mạc Mạc, là ai, ai đã đưa cô tới đây, là ai, trong lòng
Mạc Mạc lo lắng, lo lắng là Nhã Nhi sao? Hay là Giản Chiến Nam, Mạc Mạc
cố gắng suy nghĩ khả năng có thể, cảm thấy chỉ có Giản Chiến Nam mới có
năng lực như thế. Nếu là hắn, thì vì sao, vì sao lại làm như thế.
Bọn họ đã ly hôn, là hắn lựa chọn buông tha….không, chẳng lẽ hắn lại muốn cầm tù cô, vô lại, vô lại, nỗi sợ hãi trong lòng Mạc Mạc liền bị thay thế bởi sự
phẫn nộ, mặc kệ là ai đều không có quền nhốt cô ở trên đảo này, không có quyền đưa cô tới nơi quỷ quái này.
“Cô tỉnh rồi!”
Một giọng
nói nam tính vang lên sau lung cô, đột nhiên cô xoay người sang chốc
khác, nhìn thấy một người đàn ông, cao chừng 1m75, ánh mắt tinh nhuệ, cơ thể gầy gò, Mạc Mạc từng bước lui về phía sau, “Anh là ai, vì sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông giới thiệu về bản thân rất chuyên nghiệp: “Tôi là Jason, đây là nơi tạm thời cô nên ở lại, tôi và hai thuộc hạ sẽ phụ trách an toàn và sinh hoạt hàng ngày cho cô.”
“Các anh phụ trách an toàn và sinh hoạt hàng ngày cho tôi?” tóc Mạc Mạc bị gió thổi loạn, “Tôi không cần, người thuê các anh là ai, là Giản Chiến Nam phải không, nói với hắn là tôi không cần, an toàn và cuộc sống của tôi tự tôi làm,
không có chút quan hệ nào với anh ta.”
“Cô Mạc, tôi hy vọng cô hiểu được, cô không có cách nào để rời khỏi nơi này đây.” Hay nói cách khác chính là Mạc Mạc không có cách nào để đi khỏi nơi
đây, hay là thích ứng trong mọi hoàn cảnh, hưởng thụ phong cách và cuộc
sống nơi đây.
Khốn nạn!
khốn nạn! Mạc Mạc tức giận giậm chân, quay người rời đi trước mặt Jason, dù tức giận nhưng cô vẫn bực mình dạo quanh trên đảo, cô phát hiện
không có cách nào để rời khỏi chỗ này, có du thuyền nhưng đáng tiếc là
cô không biết lái. Quay lại phòng tìm điện thoại thì không tìm thất, Mạc Mạc buồn bực ngồi trên giường, giận cá chém thớt ném gối trên giường
rồi chửi rủa Giản Chiến Nam khốn nạn.
Tới tối, Jason đưa cơm tối đến đặt lên bàn: “Cô Mạc, Mời dùng cơm!”
Mạc Mạc tức
giận nằm giả chết trên giường, nghe được tiếng Jason sau lung cô thì đi
từng bước đến trước mặt Jason, nói rất nghiêm túc: “Jason phải không, dù người thuê anh là ai, bây giờ phiền anh cho tôi gặp người đó, nếu
không đưa tôi đi khỏi nơi quỷ quái này ngay thì tôi sẽ thiêu hủy nó bằng một đó buốc đó!”
Jason không để ý đến Mạc Mạc đang tức giận, nói: “Có gì thì chỉ c