
bên trong lại vọng ra âm thanh không nhẫn nại của Mạc Mạc: “Này, mấy người phải rõ là người mấy người bảo vệ là tôi, không phải tôi giám sát mấy người, anh ta đi đâu làm sao tôi biết được, được rồi, đừng làm
phiền tôi nữa, tôi muốn ngủ…”
Jason và Jenny lo lắng nhìn nhau, Jenny suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Có thể Đông Thần đi ra ngoài theo du thuyền.”
Jason bình tĩnh suy nghĩ: “Đông Thần sẽ không làm không đúng mực như thế.” Nói xong, anh ta lấy chìa khóa mở cửa phòng Mạc Mạc, Jenny vọt vào
trước, đến bên giường, xốc chăn lên, không thấy Mạc Mạc mà chỉ thấy Đông Thần bị trói như bánh chưng, cơ thể bị trói còn bị hai dây thừng cố
định ở hai đầu giường, cho nên Đông Thần có là Bổn Sư tái thế cũng không thể nhúc nhích được, người vừa rồi nói chuyện với họ không phải là Mạc
Mạc mà là máy ghi âm, mỗi ngày bọn họ thay ca luôn cố định, nên Mạc Mạc
hiểu được khá rõ, nắm chắc thời gian, ghi âm đúng giờ phát.
Jason bóc băng dán trên miệng Đông Thần “Cô chủ đâu?”
“Là cô chủ trói tôi, cô ấy lên du thuyền đi rồi, nhanh cản lại.”
Jason và
Jenny nhìn Đông Thân, rồi vội chạy ra ngoài, thấy du thuyền chuẩn bị rời đi, Jason vội gọi điện cho Ngô Thiệu Hùng, người lái du thuyền, nhưng
khi máy không ai nghe.
Trong tay Mạc Mạc cầm sung, là súng của Đông Thần, nhưng giờ đây đang để sau ót của Ngô Thiệu Hùng “Không nhận điện thoại, lái về phía trước, đừng dùng thủ đoạn, nếu không tôi đánh vỡ đầu ông.”
Ngô Thiệu
Hùng là thủ hạ của Giản Chiến Nam, tuy không phải tài giỏi gì lắm nhưng
cũng là người đáng tin tưởng của Giản Chiến Nam: “Chị dâu, chị biết bắn súng không?”
Nói rõ lầ
khinh thường Mạc Mạc, cô lui về sau mấy bước, tay hướng về phía trước,
di chuyển cò súng, một tiếng ầm vang lên, viên đạn bắn về phía trên
đỉnh, rồi lại chỉa súng về phía Ngô Thiệu Hùng “Ông nói tôi không
biết bắn súng sao? ông biết không, anh Giản kia của ôngmuốn ép chết tôi, nếu ông không nghe lời, viện đạn này không phải bắn vào đầu của ông thì là đầu của tôi, tóm lại hôm nay không thể rời khỏi nơi này thì tôi sẽ
chết ở đây, ông lấy xác của tôi mà đi báo cáo kết quả công việc với anh
Giản của ông.”
Đúng vậy,
Mạc Mạc biết bắn súng, đây là nhờ Tô Thiệu Cẩn, quãng thời gian qua lại
anh ta dạy cô bắn súng, cũng đưa cô tới sân bắn để chơi, hơn nữa, thiên
phú của cô không tồi, học tuy không nhanh, những cũng biết phải bắn
súng thế nào.
Ngô Thiệu
Hùng không ngờ chị dâu mảnh mai lại cứng rắn như thế, có thể thoát được
Đông Thần lên du thuyền, có thể bắn súng, xem ra giờ chị dâu bị anh Giản ép đến đường cùng, ông ta có việc thì không sao, nhưng chị dâu không
thể không việc gì được, nên ông không nói gì ngoan ngoan lái du thuyền,
nghĩ thầm rằng mình lái vòng vo rồi trở về đảo nhỏ, lúc chuẩn bị hành
động thì Mạc Mạc đá vào chân “Muốn vòng vo rồi quay về sao?”
“Không phải.”
“Không thì tốt, nếu tôi tức giận phá vỡ du thuyền thành cái sàng, chúng ta cùng nhau chìm trong đáy biển luôn.”
Mạc Mạc lục
tìm tiền và di động của Ngô Thiệu Hùng vì giờ đây trên người cô nhất xu
dính túi, sau khi lên bờ việc đầu tiên cô làm là tìm nơi để thoát được
Ngô Thiệu Hùng và gọi điện thoại cho Tô Thiệu Cẩn, cô muốn chính Tô
Thiệu Cẩn nói cho cô biết giờ đây có bao nhiêu người đe dọa đến cậu nhỏ, đã bắt được hay chưa?
Tô Thiệu Cẩn bất ngờ nhận được điện thoại của Mạc Mạc nhưng lại không có thời gan để nói chuyện với cậu nhỏ, chỉ cầu mong cậu nhỏ mau chóng nói cho cô biết, lúc trước Tô Thiệu Vẩn gọi điện tới cho công an thành phố C, 9 ngày
trước có ba người bị tình nghi đã bị bắt, còn có tin đăng lên báo.
Mạc Mạc nghe Tô Thiệu Cẩn nói xong thì tắt điện thoại, 9 ngày trước đã bị bắt, nhưng 9 ngày đó cô đều ở trên đảo nên tin gì cũng không biết, cái gì mà vì an toàn của cô, cùng lắm cũng chỉ là một cái cớ của Giản Chiến Nam mà
thôi, nguy hiểm đã sớm không còn nữa, nhưng hắn cũng không thả cô đi,
còn thêm 3 người bảo vệ cô, không bây giờ mà nói thì chắc là dùng để
giám sát cô, giam lỏng cô, điều hắn muốn là nhốt cô lại không cho cô rời đi.
Mạc Mạc đi
tới cửa hàng báo ven đường, lập tạp chí để xem, cô muốn xem tin quan
trọng, nhưng tin 9 ngày trước giờ đã trở thành quá khứ, tìm sao cũng
không ra, lúc Mạc Mạc định không tìm nữa thì bị một tiêu đề hấp dẫn,
trái tim run sợ như bị đè nặng khiến không thở nổi, tay cầm quyển tạp
chí lên, cô nhìn rõ gương mặt trang bìa là Giản Chiến Nam, mà trong lòng hắn đang ôm một cô nàng thiên kim tiểu thư, tiêu đề được in rất lớn,
Tổng giám đốc tập đoàn hồng nghiệp Giản Chiến Nam ly hôn chớp nhoáng lại có niềm vui mới.
Chữ có thể
viết bậy, nói lung tung nhưng sự thân mật của Giản Chiến Nam và cô gái
đó không hề giả tạo, hắn ôm cô ta trong lòng, hắn đẹp trai tao nhã, cô
xinh đẹp như ngọc, cướp đi bao ánh mắt của mọi người. Nhưng Mạc Mạc lại
bình tĩnh khác thường, không còn sự đau đớn bén nhọn, không có nước mắt, chỉ có nụ cười trào phúng, từ từ thả tạp chí xuống, nhưng trong lòng
lại ngổn ngang cảm xúc nói không nên lời.
Xoay người
lại, cô đưa hai tay lên che kím mặt, hít mộng hơi, day day đầu rồi ngẩng