
n Nam rời đi, tâm trạng Mạc Mạc rất rối bời, không biết
phải đối mặt với Hoa Tử thế nào, ổn định lại tâm trạng xong, tắm qua
nước nóng mới cảm thấy thả lỏng một chút, lúc bước ra khỏi phòng tắm thì Hoa Tử cũng gọi điện tới.
“Mạc Mạc, ngày hôm qua thật có lỗi đã thất hẹn.”
“Hoa Tử, nếu như em phạm sai lầm anh có tha thứ cho em không?”
“Có, chỉ cần không phải việc em muốn rời khỏi anh.”
“Hoa Tử…em…”
“Mạc Mạc, mặc kệ em đã làm sai việc gì anh đều sẽ tha thứ cho em, cho nên đừng nói gì cả, tối nay anh đến tìm em.”
“Được…!”
Giữa trưa Mạc Mạc ăn đại thứ gì đó rồi ra ngoài một chuyến để mua một ít
nguyên liệu về nấu cơm, lúc bốn giờ đang chuẩn bị làm thức ăn thì có
người nhấn chuông cửa, Mạc Mạc mở cửa ra xem thì thấy là người từ tiệm
hoa, tấm thiệp trên bó hoa viết tên Hoa Tử, là Hoa Tử gửi tới, Mạc Mạc
cười kí nhận.
Bởi vì còn bận nấu cơm nên Mạc Mạc thuận tay đặt bó hoa trên bàn phòng
khách, vào nhà bếp, vừa định rửa rau lại nghe thấy tiếng chuông cửa, cô
vội vàng ra mở cửa, nghĩ Hoa Tử tới nhưng không ngờ vừa mở cửa ra lại
nhìn thấy Giản Chiến Nam, sắc mặt của hắn rất lạ.
“Anh tới đây làm gì?” Mạc Mạc nhíu mày định đóng cửa lại thì Giản Chiến Nam vươn tay ra chặn
động tác đóng cửa của cô, cũng chen người đi vào, hắn vội vàng hỏi: “Vừa rồi có ai đến tìm em không?”
“Không có, sao vậy? Anh lại muốn làm gì đây?”
“Trước tiên hãy theo anh rời khỏi chỗ này đạ…” Giản Chiến Nam nhí mày nhìn quanh một vòng, một bó hoa rất đáng chú ý,
hắn bắt lấy tay Mạc Mạc muốn kéo cô ra ngoài nhưng Mạc Mạc không rõ đã
xảy ra chuyện gì nên chỉ lùi về sau, không chịu đi cùng Giản Chiến Nam,
cũng không biết đột nhiên vì sao hắn lại nổi điên.
Khi cô đang muốn mở miệng nói chuyện thì nghe một tiếng nổ cực lớn, một
luồng sóng nhiệt tập kích, trước mắt cô là mảng ánh lửa, cảm giác như
trời long đất lở, có người ôm lấy thân thể của cô, té nhào xuống mặt
đất, cô muốn mở mắt ra xem đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ nhìn thấy máu
tươi, ngọn lửa bừng bừng, dường như căn nhà sắp sụp xuống, từng khối vật cưng rơi xuống, tầm mắt của Mạc Mạc dần trở nên mơ hồ, trước mắt tối
sầm rồi mất đi tri giác.
Đầu đau quá, lửa, đều là lửa, từng tiếng nổ mạnh như muốn làm điếc lỗ tai
cô, chạy mau, chạy mua, Mạc Mạc cầm lấy tay Giản Chiến Nam muốn chạy
nhưng có thế nào cũng không chạy được, cô kinh hoàng gọi Giản ca ca! Rồi đột nhiên tỉnh lại, cô mở to mắt, hoảng sợ nhìn lên trần nhà, cô ý thức được mình đang nằm trong bệnh viện.
“Mạc Mạc, em tỉnh rồi.”
“Giản Chiến Nam, anh ấy đang ở đâu? Anh ấy thế nào rồi? Em muốn gặp anh ấy, anh ấy đang ở đâu?” Mạc Mạc vội vàng bắt lấy tay Hoa Tử, vẻ mặt bất an cùng bối rồi, muốn xuống giường chạy đi nhưng lại bị Hoa Tử giữ lại.
Hoa Tử vuốt vuốt tay Mạc Mạc, trần an tâm trạng của cô, “Mạc Mạc, đầu của em bị thương, không được lộn xộn, Giản Chiến Nam anh ta
không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, đã xuất viện rồi.”
Mạc Mạc cảm thấy cổ họng khô khốc, trái tim vẫn còn hồi hộp vì vụ nổ lúc nãy, cô bất an nói: “Anh ấy thật sự không sao chứ, anh để em đến gặp anh ấy đi.”
“Mạc Mạc, em đã hôm mê mấy ngày nay rồi, anh ta không sao nên đã xuất viện,
công ty có việc nên anh ta đã xuất ngoại, khi nào về anh ta sẽ đến thăm
em.”
Mắt Mạc Mạc đỏ bừng, trái tim bị nỗi sợ hãi bao phủ, tâm tình vô cùng kích động, thì thào nói: “Không, anh gạt em, anh gạt em, em được anh ấy ôm trong lòng cho đến khi bất
tỉnh, làm sao mà anh ấy không sao được, em không tin, anh gạt em!”
“Mạc Mạc!” Hoa Tử giữ lấy vai Mạc Mạc, “Anh ta thật sự không sao, không tin em cứ hỏi Mạc Bảo xem.”
“Mẹ”
Lúc này Mạc Mạc mới nhìn đến Mạc Bảo đứng bên cạnh giường, khuôn mặt nhỏ
nhắn đầy lo lắng, Mạc Mạc vội vàng vươn tay ra ôm lấy Mạc Bảo, “Bảo bối, có thể nhìn thấy con thật là tốt, Mạc Bảo là ngoan nhất, mau nói cho mẹ biết ba ba…ba ba đi đâu rồi?”
Mạc Bảo nói: “Ba ba đi Mĩ với chú Khâu Chí rồi ạ, công ty xảy ra chuyện gì đó, ba sốt
ruột cho nên không có cách nào chờ mẹ tỉnh lại, mẹ nghỉ ngơi thật tốt
đi, bằng không Mạc Bảo sẽ rất lo lắng, đầu mẹ còn đau không?”
“Một chút thôi, mẹ chịu được.”
Lòng Mạc Mạc vốn bất an giờ hơi an lòng một chút. Lúc cô nói chuyện với Mạc
Bảo thì ba mẹ cô cũng tới. Tất cả mọi người đều sợ, nếu Giản Chiến Nam
không tới chỉ sợ cô sẽ không sống nổi, Lương Tĩnh Thu còn nói Mạc Mạc
phải nhanh chóng dưỡng bệnh, đến khi Giản Chiến Nam từ nước ngoài về
nhất định phải cảm ơn hắn đã cứu mạng.
Bởi vì tinh thần không tốt nên Mạc Mạc vừa uống thuốc xong đã ngủ ngay, khi tỉnh lại phòng bệnh chì còn Hoa Tử, Hoa Tử lo cho Mạc Mạc ăn cơm tối,
ôm Mạc Mạc trong lòng, lồng ngực anh lạnh buốt, anh vẫn còn đang nghĩ mà sợ, “Mạc Mạc, xin lỗi, anh đã không bảo vệ được cho em!”
Mạc Mạc vỗ vỗ lưng Hoa Tử, nói khẽ: “Em không trách anh, không phải em đã không sao rồi ư? Chỉ là không biết ai muốn hại em?”
“Còn nhớ trước đây anh đã từng kể về Tư Đồ Thiến với em không?” Giọng nói của Hoa Tử đầy vẻ tự trách, “Là anh không tốt, Mạc Mạc.”
“Tư Đồ Thiến?” Mạc Mạc tức cười, vợ trước của Hoa Tử muốn cô chết sao? Mạc Mạc nghe
Hoa Tử