
am cũng bắt đầu nóng lên, trong cơ thể tựa hồ như có một
ngọn lửa đang phun trào, thân thể của Mạc Mạc cũng như một ngọn lửa
thiêu đốt hắn, hắn gắng gượng kéo cô đi, trong lòng thầm rửa một tiếng,
không phải là trà có vấn đề đấy chứ?
Cứ đưa Mạc Mạc vào nhà rồi nói sau, hắn bế cô lên, đi thật nhanh vào
trong, dùng thang máy lên lầu, đến trước cửa nhà Mạc Mạc, lấy chìa khóa
từ trong túi của cô ra rồi mở cửa đi vào, lúc đóng cửa lại, môi Mạc Mạc
chum lại như vô tình mà cũng đang cố ý lướt qua cổ, cằm cùng đôi môi
mỏng của hắn.
Thân thể hắn đẫm mồ hôi, dường như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, hắn biết
rõ hai người đã gặp chuyện, vấn đề ở ấm trà ư, phản ứng của hắn và Mạc
Mạc như vậy không thể nghi ngờ là đã bị người ta bỏ thuốc, chết tiệt,
chuyện gì đang xảy ra?
Trong lòng là người phụ nữ mềm mại mà hắn yêu, là người phụ nữ hắn khát
vọng, nhưng hắn không thể muốn Mạc Mạc như vậy, thừa lúc hắn còn một tia lí trí, hắn ôm lấy Mạc Mạc đi vào nhà tắm dùng nước lạnh thức tỉnh mình và Mạc Mạc, chỉ tiếc lí trí của hắn cũng nhanh chóng bay mất… Trước mắt mơ hồ cũng không còn cách nào suy nghĩ được gì, chỉ có thể cảm nhận
thân thể Mạc Mạc mềm mại trong lòng.
Không cách nào buông ra được, dây dựa cùng nhau, nụ hôn kịch liệt, gặm cắn,
lôi kéo quần áo của nhau, ngã vào mặt đất trong phòng ngủ, thân thể cả
hai đều đẫm mồ hôi, cùng tan ra hòa vào nhau, hắn thuần thục tiến vào
cô, hai thân thể kết hợp thành một, triền miên kịch liệt…
Hai người triền miên không hề chú ý đến có người đang bước vào, thân ảnh
kia cứng nhắc đứng trước cửa phòng ngủ, ngọn đèn nhàn nhạt từ phòng
khách chiếu vào phòng ngủ, tuy yếu ớt, mờ ảo nhưng có thể chứng kiến
tường tận chuyện xảy ra bên trong.
Sắc mặt người kia tái nhợt không còn chút máu, sau đó là phẫn nộ, anh muốn
xông lên nhưng cuối cùng lại nắm chặt tay, thống khổ nhắm mắt lại, lén
lút lui ra ngoài. Nhà Mạc Mạc có ba cái chìa khóa, Mạc Mạc một cái, Mạc
Bảo một cái, một cái khác ở trong tay Hoa Tử…
Mạc Mạc tỉnh lại, cơ thể như bị nghiền nát, đầu cũng đau muốn nứt ra, cô mở đôi mắt kèm nhèm ra, trước mắt là một mảng màu mật ong, hai tay đặt lên một mảng da thịt ấm áp, Mạc Mạc nghi hoặc trong một khắc rồi sau đó như bị kinh hãi đột nhiên tỉnh táo lại, hung hăng đẩy một cái, cô cũng thất kinh lùi về sau.
Giản Chiến Nam tỉnh lại, mở mắt ra nhìn vẻ mặt thất kinh của Mạc Mạc, hắn
nhìn Mạc Mạc rồi cúi đầu nhìn chính mình cũng đột nhiên ngồi dậy, không, đây không phải là hắn, hắn lại tổn thương đến Mạc Mạc nữa, đáng chết,
hắn ảo não muốn bóp chết mình, “Mạc Mạc….!”
“Bốp!” Mạc Mạc tát một cái lên khuôn mặt gầy gò của Giản Chiến Nam, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống, “Giản Chiến Nam sao anh có thể đối xử với tôi như vậy, sao có thể chứ!!”
Mặt Giản Chiến Nam căng cứng, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Mạc, vội vàng giải thích: “Mạc Mạc ấm trà có vấn đề, anh không muốn làm tổn thương đến em, hãy tin anh.”
“Trà?” Hai tay Mạc Mạc ôm gối cúi đầu nhớ đến hôm qua lúc chờ Hoa Tử có uống
một chút trà, về sau Giản Chiến Nam đến, cô cảm thấy không thoải mái sau đó về nhà, nhưng về đến dưới lầu Giản Chiến Nam lại xuất hiện, về sau
chỉ còn cảnh tượng triền miên, trí nhớ không còn gì khác.
Cô ngẩng đầu mắt đỏ ửng nhìn Giản Chiến Nam, “Vì sao anh lại có mặt ở nhà hàng, đồng bọn của anh là ai?! Vì sao lại
trùng hợp như vậy, thành phố C lớn như vậy, vì sao hết lần này đến lần
khác anh lại xuất hiện cùng một chỗ với tôi, anh nói đi!”
Giản Chiến Nam nhíu mày, vội trả lời: “Anh không có đồng bọn, anh thấy có một chiếc xe đi theo em, anh chỉ lo lắng cho em….”
“Đủ rồi!” Mạc Mạc đau khổ quát to một tiếng cắt đứt lời giải thích của Giản Chiến Nam, cô khói chịu nói: “Tôi nghĩ anh đã thay đổi, nhưng tôi đã sai rồi, anh vẫn là anh, là một tên khốn nạn, hèn hạ vô sỉ!”
Hèn hạ vô sỉ! Đây là định nghĩa của Mạc Mạc với hắn. đúng thôi, ai bảo lúc
trước hắn dùng quá nhiều thủ đoạn như vậy, bây giờ Mạc Mạc cho rằng hắn
đã sắp xếp tất cả, cũng đúng thôi. Bất kể là do ai sắp đặt thì việc bọn
họ triền miên cũng là sự thật.
Bây giờ Mạc Mạc là người phụ nữ của Hoa Tử, bây giờ hắn chỉ có quan hệ
chồng trước với cô, không còn là gì trong lòng Mạc Mạc nữa. Mắt Giản
Chiến Nam trở nên đỏ hồng, có lẽ là bởi vì thống khổ cũng có lẽ vì là
giận dữ, hắn kéo chăn lên, nhặt lấy quần áo mặc vào từng cái từng cái
một.
“Mạc Mạc, tin em đính hôn khiến cho anh rất khó chịu, em nói em sắp kết hôn, lòng của anh đau như muốn nứt ra nhưng anh cũng rất vui mừng, tối thiểu em còn có thể tiếp nhận người khác, có dũng khí yêu một người khác,
anh hy vọng em được hạnh phúc, như vậy chứng minh những thương tổn anh
đã gây ra cho em không hoàn toàn hủy hoại em, anh mừng cho em.
Từ ngày em dùng cái chết chống cự lại việc ở bên cạnh anh thì anh đã quyết định hoàn toàn buông tay, chuyện ngày hôm qua anh thành thật xin lỗi…
Tin hay không tùy em…” Có ai biết hắn sợ hãi bao nhiêu, sợ hãi chính mình lại một lần nữa hủy
hoại hạnh phúc của cô! Thời khắc hắn xoay người bước đi, lòng đau đến
rách toạc.
Sau khi Giản Chiế