XtGem Forum catalog
Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Yêu Là Phải Điên Cuồng Chiếm Đoạt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326664

Bình chọn: 10.00/10/666 lượt.

đen sâu thẳm và khuôn mặt anh tuấn.

Giản Chiến Nam thấy Tiêu Hữu tỉnh lại,

rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, tâm trí cũng trở nên thoải mái, anh áp

vào trán của Tiêu Hữu, nhiệt độ bình thường, nở một nụ cười vui vẻ, rốt cuộc đã giảm sốt.

Tiêu Hữu ngây người nhìn Giản Chiến Nam, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, giật mình, cô đang nằm cùng giường với Giản Chiến Nam? Tiêu Hữu giống

như bị dọa đến, đột nhiên lùi xa ra, ánh mắt trở nên hồi hộp, lo âu như

nhìn thấy thú dữ.

“Mạc Mạc!” Thấy Tiêu Hữu sắp rơi khỏi giường, Giản Chiến Nam nhanh tay đỡ lấy.

Phản ứng của Tiêu Hữu khiến anh xanh

mặt, tâm như chìm xuống đáy vực, buồn bã nói : “ Đừng sợ anh, Mạc Mạc.

Anh…” Những lời định nói ra cũng nuốt xuống, muốn giải thích nhưng không nói nên lời, lần đầu tiên Giản Chiến Nam lắp bắp, lần đầu tiên cảm thấy luống cuống, từ từ buông lỏng tay Tiêu Hữu, đứng dậy : “ Để anh gọi bữa sáng cho em…”

Tiêu Hữu ăn sáng, tuy không có vị giác

do bị ốm, nhưng là cô cần đủ sức để rời đi chỗ này, không muốn nhận tình cảm của Giản Chiến Nam, nhưng là cứ bị dây dưa, không có cách nào kết

thúc.

Tiêu Hữu ăn điểm tâm, lau miệng sạch sẽ, mệt mỏi đi rửa mặt chải đầu, lấy quần áo trong túi hành lý để thay. Sắc mặt vẫn tái nhợt, Tiêu Hữu nhìn mình trong gương, ánh mắt nàng đã mất đi vẻ trong suốt, thuần khiết từ khi nào?

Kéo vali, Tiêu Hữu ra khỏi phòng ngủ,

Giản Chiến Nam đã đứng ở cửa, anh cũng đã thay quần áo, một bộ quần áo

công phu, tỉ mỉ, trông rất nhàn nhã, khôi ngô, phi phàm.

Lúc Tiêu Hữu đi tới, Giản Chiến Nam mở cửa, Tiêu Hữu không do dự bước ra ngoài, không chú ý, bỗng dưng có một người xông vào : “ Chiến Nam, bất ngờ

chưa… Cô… sao lại là cô? Sao cô lại ở chỗ này ?” Giọng nói phấn khích

trở nên kinh ngạc, phẫn nộ, đau khổ, chán ghét, cuối cùng là mặt trắng

bệch, ánh mắt tủi thân, đau buồn nhìn Giản Chiến Nam sau lưng Tiêu Hữu,

“Chiến Nam, nói cho em biết, sao lại thế này, tại sao anh lại ở cùng cô

ta, tại sao… tại sao …Chiến Nam …”

Giản Chiến Nam bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Giang Nhã, không trả lời, cũng không giải thích. Đôi khi im lặng lại

rất có hiệu quả hơn bất kì hành động gì. Tiêu Hữu khó hiểu, Giản Chiến

Nam vô tình hay là đào hoa ? Anh…rốt cuộc có yêu Giang Nhã không ? Tiêu

Hữu thắc mắc ,rồi lại tự chế giễu bản thân mình, chuyện này thì liên

quan gì tới cô, cô quan tâm làm gì .

Giang Nhã nước mắt giàn giụa, từ từ lùi ra khỏi phòng, quay người khóc chạy đi.

Trong tưởng tượng của Tiêu Hữu, khi

Giang Nhã tủi thân, đau khổ khóc chạy đi, sau đó Giản Chiến Nam sẽ đuổi

theo, còn cô lại bị bỏ rơi, vứt bỏ.

Tiêu Hữu nghĩ rằng Giản Chiến Nam sẽ

đuổi theo Giang Nhã, không ngờ, một tay anh lại cầm tay cô, tay kia xách hành lý: “Anh đưa em đi”.

Lúc này, hắn không hề bỏ rơi cô, nhưng là, cô không còn cảm động, không vui sướng, chính là nhàn nhạt nói: “Không cần, cảm ơn”

Tiêu Hữu từ chối không có hiệu quả, Giản Chiến Nam ôm cô, lập tức rời đi. Tiêu Hữu không muốn tốn công đôi co

với anh, cũng không muốn thêm thân mật, hơn nữa, cô cũng không có sức để tranh cãi. Tiêu Hữu mặc Giản Chiến Nam đưa đi, dù sao anh cũng phải rời đi.

Lên xe của Giản Chiến Nam, Tiêu Hữu mới

phát hiện balo của cô ở trên xe, hầu hết đồ đạc đều đã tìm được, chính

là mất tiền mặt. Giản Chiến Nam chỉ thản nhiên nói một câu, cô chỉ cần

để ý đi báo danh là tốt rồi, nếu không sẽ muộn.

Tiêu Hữu không nói gì, mãi đến cổng

trường, Tiêu Hữu mới hơi phấn khởi, hồi hộp, đây sẽ là nơi nàng học tập, là một nơi để khởi đầu.

Giản Chiến Nam xuống xe, đem hành lý ra khỏi xe, đôi mắt đen nhìn cô: “Em vào đi, anh cũng đi đây”

Tiêu Hữu kéo vali đi, giọng Giản Chiến Nam vang lên từ phía sau, “Cần gì cứ gọi cho anh”

Tiêu Hữu không quay đầu lại, tiếp tục đi, vừa được hai bước, eo bị Giản Chiến Nam ôm chặt, anh xoay người cô, hung hăng hôn môi, hôn một cách cuồng

nhiệt, nụ hôn ngắn ngủi, Tiêu Hữu chưa kịp chống cự, Giản Chiến Nam đã

buông cô ra. Đợi đến lúc Tiêu Hữu hoàn hồn, cô chỉ còn thấy bóng dáng Giản Chiến Nam lên xe, đóng cửa, khởi động xe rời đi….

Tất cả quan hệ cứ kết thúc như thế….

Sau kỳ tập

huấn quân sự là tới ngày chủ nhật đầu tiên của Mạc Mạc, đã hẹn gặp mặt

với Cầm Tử, đã lâu như thế nhưng hai người vẫn chưa gặp nhau một lần,

trong thời gian này Mạc Mạc cũng nhận được điện thoại của cậu nhỏ, cậu

nói mọi chuyện đều tốt, nửa tháng nữa là có thể nhìn thấy Mạc Mạc rồi,

Mạc Mạc cũng muốn nhìn thấy cậu nhanh một chút, rất chờ mong và cũng rất vui vẻ. Nhưng dường như trong lời nói của cậu nhỏ đang ẩn dấu cái gì

đó, lại khiến trái tim của Mạc Mạc như bị treo lên.

Mạc Mạc vừa

ăn xong điểm tâm sáng, thì nhận được điện thoại của Cầm Tử, bảo cô nhanh đi ra, đến cửa hàng Khắng Đức Cơ ở cổng trường học, Cầm Tử chẳng những

muốn vào, hơn nữa cũng muốn ăn sáng, nên đang ở trong ăn bữa sáng.

Nghĩ đến sẽ

gặp Cầm Tử tâm tình Mạc Mạc trở nên tốt hơn, trên mặt cũng lộ vẻ tươi

cười, tắt điện thoại rồi đi ra ngoài. Đi tới Khắng Đức Cơ, Mạc Mạc đẩy

cửa bước vào, nhìn xung quanh một lúc, thì thấy Cầm Tử đang ngậm cánh

gà, đang ngoắc tay về