
na ná nhau, họ thích hình ảnh của những người
nổi tiếng. Đặc biệt là fan hâm mộ của họ. Tại sao vậy nhỉ, nếu tôi có thần tượng
ai, tôi cũng sẽ không bao giờ biến mình thành họ. Tôi muốn là chính tôi mà
thôi.
Về đến khách sạn, tôi liền mở laptop lên, lại cắm thẻ
nhớ máy ảnh vào. Sau đó, xuất hiện hàng loạt hình ảnh. Hôm qua, trong lúc ngủ,
tôi đã chụp ảnh của tôi với Khả Du, có phải là đê tiện lắm không nhỉ. Khi yêu người
ta thường trở nên ích kỉ và xấu xa, có đúng vậy không. Tôi nghĩ, trong giai đoạn
này, tôi có thể nhanh chóng trở nên hèn hạ lúc nào không hay. Tay tôi khẽ chạm
lên màn hình, tôi vuốt lên khuôn mặt của cậu ấy. Thật hạnh phúc, hạnh phúc quá.
Tôi mong là thời gian tôi gặp cậu ấy được nhiều hơn. Và cái ngày tôi trở lại
Sài Gòn sẽ chậm hơn. Tôi muốn được ở bên cậu ấy. Ở đây, không ai quen biết tôi
cả, họ có dị nghị chuyện gì tôi cũng chẳng buồn để ý đến. Nhưng… khi về tới nơi
vốn thuộc về tôi, mọi chuyện sẽ chẳng còn trở nên tốt đẹp như bây giờ nữa. Tôi
rất muốn được thổ lộ ra, nói cho cậu ấy biết, rằng tôi đã yêu cậu ấy ngay từ lần
gặp đầu tiên. Liệu… cậu ấy không chấp nhận thì sao nhỉ? Tình yêu của tôi sẽ được
kết thúc từ đây. Đó là điều tôi không muốn xảy ra nhất.
Tôi… mặc dù chưa từng phản đối hai người cùng giới
yêu nhau, nhưng… khi sự việc xảy ra đối với tôi. Tôi cảm thấy mình cứ như đang
đứng trước vực thẳm, có thể bị xô xuống lúc nào không hay. Đương nhiên mà, tình
yêu thiêng liêng là tình yêu giành riêng cho một nam và một nữ. Chính Chúa Trời
cũng sắp đặt như thế mà. Tôi cảm thấy mình đáng kinh tởm quá! Tôi đã bị les,
tôi đã thích một cô gái. Ngay chính bản thân tôi còn cảm thấy ghê rợn, thì hỏi
làm sao xã hội có thể chấp nhận được. Con tim của tôi cảm thấy bất lực. Tôi còn
có thể làm được gì đây… Trước khi gặp lại cô ấy, tôi đã chấp nhận rằng mình bị
đồng tính, có lẽ tôi nghĩ tôi sẽ chẳng bao giờ có thể nhìn thấy cô ấy được nữa.
Nhưng… khi gặp lại, tôi cảm thấy tôi không nên chấp nhận sự việc đó xảy ra. Có
phải chăng, tôi nhận ra rằng, tình yêu của chúng tôi sẽ ngày càng được vun đắp,
một tình yêu chưa được xã hội công nhận. Trong sự buồn bã ấy, tôi lại đưa mình
vào giấc ngủ lúc nào không hay. Mỗi khi nhắm mắt, con người thường có một cảm
giác bình yên hơn thế giới thực họ sống. Tôi cũng vậy, chính vì để cho mình thật
thoải mái, trước khi ngủ, tôi đã nghe một bản giao hưởng của Mozart, bài “Scene
from swan lake”. Chẳng biết thế nào, nhưng khi nghe bài này, tôi cảm thấy tâm hồn
nhẹ nhõm hơn. “Green rose original”, hoa hồng xanh kì lạ, tôi cũng cảm thấy
mình là một con người như thế, nên khi nghe từng giai điệu của bài này, tôi cứ
như được tiếp thêm sức mạnh. Cứ thế, tôi dần chìm vào trong giấc mộng và lãng
quên chuyện tình không biên giới này. Ở trong thế giới này, tôi bắt đầu làm được
những chuyện mà thế giới thường ngày tôi không thể. Tôi sung sướng hạnh phúc và
ít suy nghĩ hẳn. Phải chăng, tôi đã tìm được con người cho chính mình. Tôi… sẽ
không tỉnh dậy nữa, tôi nên làm thế chăng? Đúng rồi, tôi phải như thế. Đưa mọi
thứ trong mơ ra ngoài thế giới thực, dù gì đi nữa, tôi cũng phải đấu tranh vì
cái quyền được yêu người. Yêu ai mà chẳng được, tôi đâu nhất thiết là sống cho
dư luận đâu, trước kia cũng vậy, bây giờ lại càng hơn.
Tít…
tít…. Tít….
Đó là tin nhắn của Khả Du, không biết cậu ấy bây giờ
đang làm gì nhỉ?
“Tiểu Song, không hiểu tại sao từ khi ở trên đỉnh
Hàm rồng về đến giờ, tôi lại có một cảm giác khá kì là mà trước đây chưa từng xảy
ra… Tiểu Song à! Tôi rất muốn gặp lại cậu”
Tôi cũng thế, tôi cũng rất muốn gặp lại Khả Du, tôi
sẽ nhắn trả lời với cậu ấy như thế nào nhỉ? Có nên trả lời rằng, ừ, tôi cũng rất
rất là nhớ cậu đấy, mỗi ngày, khi thức dậy tôi đều mong cậu có thể hiện diện
trước mặt tôi. Tôi muốn cậu là bồ của tôi, tôi chẳng biết nên gọi là bạn trai
hay bạn gái nữa, bởi đôi lúc, tôi cảm thấy cậu như một đứa con trai thực thụ,
nhưng… đôi khi, cậu lại cho tôi thấy rằng, cậu chính là đứa con gái 100%, cậu
làm cho tôi trở nên thật mơ hồ, bởi vì tôi là nữ, nếu cậu chấp nhận rằng mình bị
les, thì ok, chúng ta có thể đến với nhau… Còn không, cậu hãy bước ra khỏi cuộc
đời của tôi, đừng làm cho tôi cảm thấy mình là một con người xấu xa, hèn hạ khi
lúc nào tôi cũng muốn độc chiếm riêng cậu. Ồ! Nếu tôi mà viết như thế thì, một
là chúng tôi sẽ có kết quả, hai là mỗi người một phương. Tôi cảm thấy rằng tình
yêu của tôi chưa đủ lớn, để tôi có thể hi sinh tất cả, chính vì thế, tôi càng
nên tránh xa mối tình đắng cay này, tôi là một người bắt đầu trò chơi, thì chỉ
có tôi mới có thể tự kết thúc nó. Tôi sẽ làm như thế, Khả Du à, cậu đừng nên
liên lạc với tôi nữa. Bởi tôi chưa hề có ý định rằng mình sẽ là một đứa con
trong gia tộc để lại tiếng xấu muôn đời. Gia đình của tôi lại vô cùng sĩ diện,
họ luôn đặt cái bề ngoài thật hào nhoáng, không hề muốn có một vết tích nào cả,
như một tờ phim trong vậy ấy, người ngoài nhìn vào là có thể thấy toàn bộ sự
trong sáng của nó. Ngay chính bên trong mỗi người.
“Chúng ta cùng đi đế