
hảo này
làm cho Tô Nhan có chút ghen tị.
Vì sao bộ dạng người này lại dễ nhìn như vậy
chứ?
Mang theo sự ghen tị mạc danh kỳ diệu ấy, Tô nhanh đem tay dính
đầy nước giơ cao lên, hô hấp tăng nhanh, muốn đem những giọt nước kia hắt lên
khuôn mặt tuấn tú kia.
10cm, 7cm, 5cm...
Ngay tại khi Tô Nhan lập tức đang muốn thực hiện ý định của mình
thì Hứa Triết Quân không hề dự liệu trước mà mở mắt ra, con ngươi ngăm đen tỏa
sáng, tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm cô. Hai người cách nhau thực sự rất gần,
liền ngay cả trong con mắt của Hứa Triết Quân hình ảnh của Tô Nhan đều nhìn rất
rõ ràng.
Tô Nhan không dám đụng, Hứa Triết Quân cũng không nhúc nhích,hai
người cứ giằng co như vậy.
Đang lúc Tô Nhan tính đưa tay về, trở lại chỗ của chính mình thì
Hứa Triết Quân đưa tay bắt được tay của cô, một lần nữa nhắm mắt lại đem bàn tay
đang ướt sũng của cô đưa tới trước mặt mình.
“Rất vui vẻ sao?” Khóe môi Hứa Triết Quân gọi lên một chút ý cười
nhẹ nhàn, trong giọng nói mang theo ba phần dung túng, bảy phần sủng
nịch.
Sự lãnh lẽo trong lòng bàn tay truyền đến khuôn mặt ấm áp của Hứa
Triết Quân, từng giọt từng giọt khếch tán rơi xuống. Rõ ràng là vẫn lạnh như
vậy, Tô Nhan lại có cảm giác trong lòng bàn tay của mình như đang cháy lên. Còn
câu kia của hắn “Rất vui vẻ sao?” ở trong lòng của cô có một các giác rất kỳ
quái, một loại cảm xúc chưa bao giờ từng có. Có chút khẩn trương, có điểm vô thố
cũng là sung sướng và an tâm.
Sau khi
rời thuyền, Tô Nhan vẫn bị vây trong trạng thái tinh thần do dự. Cho dù là đối
mặt với món lẩu mà cô yêu nhất, trong lòng cô cũng luôn không yên, bình thường
ăn miếng lẩu mà ngốc lăng trong chốc lát. Đừng nói là Hứa Triết Quan cùng nói
với cô, liền ngay cả chiếc đũa ở trên nồi lẩu đang gắp thịt mà cô cũng
quên.
Hứa Triết Quân hiển nhiên nhìn ra tâm tư Tô Nhan không ở trong
này, nhíu nhíu lông mày. Hắn thật sự muốn biết, nha đầu kia hiện tại suy nghĩ
cái gì. Đến tột cùng là cái gì vậy, thế nhưng có thể làm cho Tô Nhan ngay cả mỹ
thực đều bỏ qua một bên.
Kỳ thật, Tô Nhan xem như cũng đang tự hỏi. Cái loại cảm giác chưa
bao giờ từng có vẫn quanh quẩn ở trong lòng cô, điều khiển cô khiến cô như thế
nào cũng không thể quên được. Này đến tột cùng là loại cảm giác gì chứ? Tuy rằng
so ra kém thời điểm gà bị cắt tiết nhưng không thể nào khắc chế được, hơn nữa
còn là hưng phấn cùng với thỏa mãn nữa nhưng là..
Cái loại cảm giác này rõ ràng lan tràn toàn thân, chặt chẽ chiếm
lấy sỡ hữu cảm quan của cô. Thật giống như tại một khắc kia, tất cả có vẻ không
còn quan trọng nữa, trừ bỏ người trước mắt này còn có câu nói kia của
hắn.
Tô Nhan thực không rõ, đây rút cuộc là vì sao. Đúng vậy, cô nghĩ
muốn nát cả đầu cũng chưa suy nghỉ cẩn thận được.
Nếu có người có thể nói cho cô, như vậy thì tốt rồi. Tô Nhan nghĩ
như thế.
“Suy nghĩ cái gì? Ngay cả này nọ cũng chưa ăn bao nhiêu.” Thời
điểm Tô Nhan chờ đợi ai đó có thể giải thích giúp cô thì Hứa Triết Quân ngồi đối
diện cô rút cuộc cũng mở miệng.
Tuy rằng Tô Nhan thực hoang mang nhưng cũng rất muốn trảo bàn tay
cá nhân của mình mà hỏi một câu nhưng là bản năng nói cho cô biết người đối diện
này được coi là nguyên nhân khởi xướng cho cảm giác này, tuyệt đối không phải là
người chọn để có thể giúp cô giải thích nghi hoặc của mình.
Tô Nhan cắn môi nói, “Không có gì.”
Đối với câu trả lời trong dự kiến này, Hứa Triết Quân chính là
cười cười “Như vậy, cậu hiện tối đối với ăn uống không có hứng thú gì, không
bằng trước tiên cùng tớ đi tới một nơi.”
“A...” nghĩ nghĩ, Tô nhan gật đầu đáp ứng “Được
rồi.”
Làm cho Tô Nhan như thế nào cũng không nghĩ tới chính là Hứa
Triết Quân thế nhưng mang cô đến một quầy kinh doanh chuyên về mỹ phẩm của da.
Chẳng lẽ, người này muốn mua mỹ phẩm sao? Nghĩ đến đại nam nhân lại đi mua mỹ
phẩm, Tô Nhan liền cảm thấy đầu mình đầy hắc tuyến, thậm chí toàn thân da gà đều
nổi lên.
Trộm liếc mắt ngắm Hứa Triết Quân bên cạnh một cái, da thịt tinh
tế bóng loáng cho cho thân con gái như Tô Nhan đều cam bái hạ phong( chịu thua) . Chẳng lẽ... người
này vẫn dùng mỹ phẩm sao? Tô Nhan cảm giác thần kinh của chính mình muốn xem như
thật thô đều nhanh gặp phải người bên cạnh này.
“Lại ở đây đi, đang miên man suy nghĩ cái gì?” Vừa thấy biểu tình
của Tô Nhan, Hứa Triết Quân chỉ biết nha đầu kia lại suy nghĩ cái chuyện gì
không tốt rồi, nâng tay gõ trán cô một cái.
Ôm cái trán, Tô Nhan trợn mắt nhìn, “Đau, cậu không thể xuống tay
nhẹ một chút sao?”
Hứa Triết Quân liếc mắt nhìn cô một cái, khinh thường nói, “Đau
một trăm lần trí nhớ của cậu cũng không dài ra đâu.”
“Cậu tới đây làm cái gì?” Tô Nhan không nói gì, hắn cái gì mà nói
thế chứ?
Hứa Triết Quân lười cùng cô giải thích, liếc mắt nhìn cô một cái,
“Bình thường dùng cái gì phòng phơi nắng phơi sương?”
“Hả?” Tô Nhan chỉ chỉ vào mình, xác định là hỏi cô rồi sau đó mới
lắc đầu, “Trừ bỏ ngẫu nhiên dùng sửa rửa mặt, tớ cái gì cũng không có
dùng.”
Kỳ thật ngay cả sửa rửa mặt cũng ít dùng, Tô Nhan ở trong lòng
vụng trộm bỏ thêm một câu.