Old school Swatch Watches
Yêu Người Tĩnh Lặng

Yêu Người Tĩnh Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321430

Bình chọn: 8.5.00/10/143 lượt.

ng công

việc của anh không có hứng thú, nhưng anh luôn tỏ ra thần bí, anh làm

em khiến anh tin rằng anh giống như tội phạm cướp ngân hàng bị truy nã”

Nàng một phen chọc cười hắn: “Không!! Anh dám đảm bảo trên bất cứ trang báo xã hội nào cũng không có ảnh chụp của anh”- Bởi vì hắn chỉ xuất hiện rất ít lần trong các cuộc họp tài chính

kinh tế.

“A. cho nên?”

“Cho nên như vậy có thể tính là trả lời được không?”- Hắn hy vọng có thể nói cho qua, nhưng người tính không bằng trời tính.

“Anh cảm thấy thế nào? Đại thúc —–“- Hiền Vũ Tây tận lực kéo dài những âm cuối, biểu hiện của nàng cho thấy câu

trả lời là không được.

“Anh làm công tác hành chính”- Hắn thừa nhận.

“Hành chính có rất nhiều phương diện, anh thuộc loại nào”- Nàng nắm chặt lấy ngón tay. “Có thể là quét nhà cầu,

bảo vệ, nhân viên bán hàng, hoặc trưởng phòng”

“So với những thứ em về đưa ra thì cao hơn một chút”- Giọng nói của hắn đầy bảo thủ.

“Ah”

Nàng đơn giản đáp, ngược lại làm Trì Hải Bình cảm thấy nghi hoặc

“Anh còn tưởng rằng em sẽ tiếp tục truy vấn”- Ít nhất nàng không truy vấn đến chân tướng cuối cùng khiến hắn cảm thấy kì lạ.

“Em rất muốn”- Nàng liếc hắn- “NHưng nghĩ lại, hỏi hay không cũng chẳng có nghĩa gì quá lớn lao, cho nên kết thúc thôi”

Chức vị cao cấp đối với nàng không có ý nghĩa lớn lao, nó chẳng qua chỉ là đại diện cho địa vị tiền bạc quyền lực mà thôi.

Những điều không quan trọng thì tự nhiên nàng cũng không để trong lòng.

Không có ý nghĩa gì phải không? Trì Hải

bÌnh trong lòng chậm rãi nuốt vào những lời này, ngực nhói lên nỗi đau

nhàn nhạt. Nếu như mỗi người đều thấy như thế thì tốt, tối thiểu hắn còn có thể đối với con người ngày càng hy vọng nhiều hơn, nhưng hiện tại

không giống thế.

Tiền tại, quyền lực, địa vị vì những thứ

này, hắn đã có quá nhiều nên không cần nữa, cũng minh bạch rất nhiều

chuyện nên không muốn nhìn thấy nữa.

Những sự thật kia, đã khiến hắn từ sự tín nhiệm đến nhanh chóng phá hủy không còn gì cả. Hắn thở dài, như có như

không nói. “Nếu như… nếu như sớm hơn dù chỉ một chút… gặp em sớm hơn…

vậy đã rất tốt…”

Lời của hắn rất nhẹ, nhưng Hiền Vũ Tây vẫn nghe thấy.

Nàng bắt lấy tay hắn, cảm giác được hơi

ấm của cả hai. “Không có sớm hay muộn, ít nhất hiện giờ chúng ta đang ở

cùng nhau, không phải sao?”

Nếu gặp sớm hơn… nàng cũng không giống như bây giờ, hắn cũng không phải, như vậy cho dù gặp cũng không có đơm hoa được.

Gặp gỡ cũng thấn có thời điểm, đó mới là sự bắt đầu tốt, kết thúc những chuyện quán khứ.

Trong phòng tắm không khí ấm áp vây lấy

hai người, Nhưng Hiền Vũ Tây cũng không dùng nhữ lời nói ác độc hết lần

đến lần khác truy vấn hắn nữa.

“Hơn nữa nếu như gặp nhau quá sớm như lời anh nói… anh bây giờ sẽ trở thành tội phạm xâm phạm trẻ vị thành niên a”

Trì Hải Bình cũng không nói gì cả.

Ngân hàng

Trung Trành đứng vững trên thương trường bao nhiêu năm, trụ sở là một

tòa cao ốc với kiến trúc cổ đặc biệt, quan trọng hơn ngân hàng này đã

lưu truyền qua hai đời người.

Ngoại trừ

kiến trúc bên ngoài của ngân hàng, thì cao nhân đứng phía sau có đôi mắt đầu tư chuẩn xác cùng thái độ làm việc khiến người khác ngưỡng mộ.

Văn phòng của hắn tọa lạc trên tầng cao nhất, có thể dễ dàng quan sát đám người tầm thường dưới mặt đất.

Trì Hải Bình đứng sát ngay cửa sổ văn phòng lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, cấp dưới

của mình đang chờ báo cáo coi như không thấy gì

Hiện tại

chắc nàng đang ở trong tiết học? Không biết vẻ mặt hiện tại của nàng là

ưu nhã nghe lão sư đang giảng bài, hay cũng như hắn… nhớ nhung?

Trì Hải Bình chìm vào suy nghĩ của bản thân, đắng sau lưng là đám cấp dưới đang xếp

hàng mỗi người không ngừng toát mồ hôi, cho rằng cấp trên đang nghĩ

ngợi tìm cách nào công bố tin xấu với họ.

Trần Chí

Minh thì không nghĩ như vậy, họ chung với nhau bốn năm, làm cộng sự sáu

năm, dù không thể nói là hiểu rõ hết cũng coi như có thể hiểu được một

vài cảm xúc của hắn cấp trên.

CỬa sổ thủy

tinh phản chiếu hình ảnh trở lại, Trì Hải Bình đang mỉm cười rất ôn nhu, biểu cảm này sơ với gương mặt bình thường cũng chẳng hơn gì mấy.

Chỉ có điều

thời gian của họ so với tiền bạc còn quan trọng, tổng giám đốc đã nói rõ công sự coi như không có gì liền xem cấp dưới như không khí, thân là

hảo hữu kiêm luôn cấp dưới Trần CHí Minh cảm giác bản thân cũng có trọng trách nhắc nhở vị cấp trên này, trước mắt phải báo cao chính là việc

buôn bán kim ngạch trong quy’ này giảm 20%.

Dù nhắc không được, ít nhất cũng phải biết chuyện gì xảy ra, khiến cho hắn trở nên khác thường như vậy!

“Khụ khụ!! Tổng giám đốc, chúng tôi có thể báo cáo được không?”- Trần Chí Minh ho nhẹ vài tiếng, thử hỏi. “Tổng giám đốc”

Lặng im không tiếng động.

Trần Chí

Minh nặn nề thở hắt ra, ra hiệu cho những quản lí các ngành khác thu dọn đồ đạc rời đi trước, sau đó ra hiệu cho thư kí để họ có thời gian riêng tư, đầu tiên hắn phải lấy tư cách địa vi của cấp dưới cùng bạn học cũ

đến nói chuyện với tổng giám đốc vậy.

“Ta nói ngươi còn muốn ngẩn người đến khi nào?”- Vứt đống hồ sơ trong tay xuống, Trần Chí Minh lớn tiếng